Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 691: Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu

Lâm Phàm: Ông Trương, hành vi của ông là giết người không thấy máu

Có một vị đồng nghiệp vô tình đi ngang qua, nghe thấy âm thanh này, chỉ thấy không biết có phải Lý Ngang điên rồi hay không, tiếng cười này khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Không hiểu nổi anh ta đang làm gì.

Trong phòng bệnh.

Ba người nằm sấp bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm, giáo sư Tinh Không giơ tay chỉ lên trời nói: "Các người có thấy gì không?"

"Không thấy gì hết."

"Không thấy gì hết."

Lâm Phàm và ông Trương đồng thanh nói.

Chính là cái gì cũng không nhìn thấy.

Bọn họ là người thành thật, từ trước đến nay đều không trợn mắt nói lời bịa đặt, chỉ cần không nhìn thấy, thì sẽ không nói là có thấy, đây là chuyện tất nhiên, tuyệt đối không có bất kỳ thay đổi gì.

Giáo sư Tinh Không rất bình tĩnh nói: "Đừng nóng vội, từ từ quan sát, tập trung vào, tôi tin rằng nhất định các người có thể nhìn được, cần vận dụng sức tưởng tượng của hai người, có nhìn thấy mấy lốc xoáy trong Tinh Không hay không."

"Đó là nguy hiểm tiềm ẩn trong Tinh Không, càng là nguy hiểm của nhân loại chúng ta, có điều chỉ cần có giáo sư Tinh Không là tôi ở đây, nguy hiểm sẽ không giáng xuống trên người các người."

Lúc nói tới đây, trong ánh mắt của giáo sư Tinh Không, lóe ra vẻ kiên quyết.

Càng nhiều hơn là một loại tự tin.

Giống như đang muốn nói, tôi có thể bảo vệ Lâm Phàm và ông Trương vậy.

Lâm Phàm và ông Trương nghe thấy giáo sư Tinh Không nói vậy, yên lặng gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn về phía bầu trời, nhìn đến độ xuất thần hình ảnh Tinh Không phản chiếu trong ánh mắt.

Không có người quấy rầy.

Hết thảy đều cực kỳ yên tĩnh.

Nếu như người bình thường gặp được tình huống này, tuyệt đối sẽ thở dài trong yên lặng, thuận tiện lải nhải vài câu, thần kinh, hơn nửa đêm không ngủ, ngẩng đầu nhìn Tinh Không, có thể thấy được cái quỷ gì chứ.

Mà nhưng vào lúc này.

Xoẹt!

"Có sao băng." Ông Trương và Lâm Phàm cùng kêu lên.

Vẻ mặt giáo sư Tinh Không nghiêm túc nói: "Không ổn rồi, nguy hiểm đã đến đây, chúng ta đều không thể ngăn cản được."

"Thôi, ngủ đi."

Vừa rồi biểu cảm còn nghiêm túc, đột nhiên đổi thành cực kỳ lạnh nhạt, giống như đã nghĩ thông suốt vậy.

Lâm Phàm nói: "Cũng được."

Lão Trương nói: "Tôi cũng hơi buồn ngủ rồi."

Ngày bốn tháng bảy!

Thời tiết quang đãng!

Một ngày tốt đẹp thường thường chính là bình thản như thế, nhưng lại khiến cho người ta tràn ngập hy vọng.

Tầng dưới của bộ phận đặc biệt.

Dao Cơ ăn vận vô cùng gợi cảm, trang điểm đậm, không nhìn ra nét phong trần nào, ngược lại còn có loại gợi cảm, cao quý, là nữ thần trong lòng của tất cả đàn ông, sẵn sàng giảm thọ chỉ để âu yếm cô ta.

Quần chúng đi ngang qua vây xem, nhìn đến không chớp mắt, trong mắt đám đàn ông chỉ có Dao Cơ.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Thật sự xinh đẹp quá đi thôi.

Có người qua đường đều đã có bạn gái, lại cứ nhìn chằm chằm vào Dao Cơ, khiến bạn gái tức đến mức phải xách lỗ tai, đá giày, thậm chí có người nóng tính, trực tiếp lấy túi xách đập vào mặt bạn trai.

"Hồ ly tinh chết tiệt!"

Chỉ trong khoảng thời gian Dao Cơ đứng ở chỗ này, đã bị ít nhất hơn mười cô gái mắng mỏ.

Là người có bộ dáng xinh đẹp, thì hay bị gắn mác hồ ly.

Bảo vệ của bộ phận đặc biệt đang đứng gác, anh ta là người có nguyên tắc, có thể trở thành bảo vệ của bộ phận đặc biệt, cũng đều tuyệt đối có tố chất tâm lý, cho dù có mỹ nữ không mặc gì đứng ở trước mặt, không chỉ nhất định phải kiên định không dao động, mà là...

Nhìn thẳng.

Sau khi Dao Cơ xuất hiện, bảo an vẫn luôn nhìn thẳng.

Đồng thời rất hâm mộ.

Lại đến tìm Lâm Phàm.

Tuy rằng rất hâm mộ, nhưng tuyệt đối không ghen tị, dù sao thì nói thật, theo anh ta, thực ra, Lâm Phàm của chúng ta rất tuấn tú, hơn nữa lại trẻ tuổi, da trắng, dáng người cao lại đẹp, ngoại trừ không có tiền, muốn gì có nấy, hoàn toàn chính là sự tồn tại hoàn mỹ.

Lúc này.

Lâm Phàm và ông Trương từ bên trong bước ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhanh chóng thấy có người vẫy tay với bọn họ.

Vẻ mặt Dao Cơ tươi cười, bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Mục đích rất đơn giản... Chính là hấp dẫn Lâm Phàm.

Với dáng người này của tôi, dung mạo, tính cách, khí chất, có điểm nào mà không thể hấp dẫn được anh cơ chứ.

Hai người tới trước mặt Dao Cơ.

Vẻ mặt ông Trương bình thường, Lâm Phàm thì nhíu mày, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó.

"Cô lại đến đây tìm Lâm Phàm hả?" Ông Trương hỏi.

Dao Cơ rất muốn nói với ông Trương, hỏi thừa, không đến tìm anh ta, chẳng lẽ tôi lại đến tìm ông, nhưng vẫn phải ra vẻ một chút, mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Ông Trương chạm vào bả vai Lâm Phàm: "Người ta đến tìm cậu kìa."

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Dao Cơ, cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt như vậy khiến Dao Cơ thẹn thùng cúi đầu: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi xấu hổ lắm."

Dao Cơ không phải là người hay xấu hổ, nhưng giỏi về ngụy trang, nhất là đối phó với đàn ông, thủ đoạn rất lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ, thực ra không cần phải là người bình thường, chỉ cần là người đàn ông bình thường, căn bản không thể nào kháng cự lại được.

Nhưng thật đáng tiếc.

Lâm Phàm cũng không phải là người thường.

Mà là nhân tài đặc biệt đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Sau khi suy nghĩ một hồi.

Lâm Phàm xin lỗi nói: "Xin hỏi cô là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận