Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 489: Tà Vật Si xuất hiện, một trận đấu công bằng (2)

Đối với bệnh nhân tâm thần mà nói, không tấn công bọn họ thì chính là thân thiện. Thân thiện kiểu này thật quá rẻ rúng, hơn nữa cũng có hơi tùy tiện quá rồi nhỉ.

"Hình như là thế." Các nhân viên kỹ thuật nhỏ giọng thì thầm, hình như là như vậy.

Bọn họ rất muốn tới hố sâu ngó nhìn thử.

Nếu như ở trong hố sâu này có thể phát hiện được Tà Vật bí mật, vậy danh tiếng của bọn họ sẽ được lưu truyền khắp thế giới. Nghĩ tới đó thôi đã vô cùng kích động rồi.

"Bọn tôi tin tụi nó rất thân thiện." Các nhân viên khoa học đều có chung một lòng sẽ được nêu cao tên tuổi. Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, bọn họ sẽ không bỏ qua đâu.

Đại sư Vĩnh Tín niệm Phật chú. A di đà Phật, một đám nhân viên kỹ thuật tìm đường chết.

Đám Tà Vật sống ở đây tức giận.

Tụi nó cũng đã tức giận gào rống cảnh cáo loài người, công khai bày chủ quyền. Nhưng mà cái đám loài người này lại không hề quan tâm tới, dường như vốn dĩ không có xem tụi nó ra gì.

"Đứng im."

Lâm Phàm giơ tay lên cản bọn họ tiến về phía trước: "Tôi cảm thấy trong hố sâu này tỏa ra một hơi thở hình như không có thân thiện lắm đối với mấy người. Thật đáng tiếc, có thể là mấy người không đi được đâu."

Đại sư Vĩnh Tín thầm thở phào.

Đám nhân viên kỹ thuật có chút thất vọng.

Sao lại như thế này.

Uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh!

Lúc này, đất núi lay chuyển, núi Thái Sơn xảy ra một đợt rung chuyển kịch liệt. Bên trong hố sâu, đám Tà Vật xung quanh giống như cảm nhận được một khí thế vô cùng khủng bố, chúng bỏ chạy tán loạn, trốn ra phía xa.

Tà Vật Công Kê giãy giụa không yên.

Nó cảm nhận được một luồng khí thế khủng bố.

Đến từ trong hố sâu.

"Gà mái yên tâm, đừng có sợ." Lâm Phàm vuốt đầu trấn an Tà Vật Công Kê, chỉ là động đất thôi, làm gì phải sốt sắng như vậy.

Tà Vật Công Kê hoàn toàn cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục làm nội ứng như này, rồi cũng có một ngày nào đó sẽ chết rất thê thảm.

Loài người ngu ngốc, lại không có chút kính sợ gì cả.

Đây là chuyện đáng sợ biết nhường nào.

"Là có thứ gì đó muốn ra sao?"

"Tự nhiên có chút mong chờ nha."

Trên mặt Lâm Phàm hiện ra một nụ cười, dần dần có cảm giác mong đợi. Xem ra con vật chốc nữa sẽ xuất hiện nhất định rất lợi hại, nếu không thì sao tụi nó lại có vẻ sợ sệt tới vậy chứ.

Một tiếng gào thét nặng nề vang lên từ trong hố sâu.

Grào grào.

Từ trong hố sâu, bóng dáng to lớn xuất hiện.

"Đây là Tà Vật gì vậy? Xưa nay chưa từng thấy bao giờ."

"Rồng, rồng trong thần thoại. Nhưng sao lại là một bộ xương rồng? Thoạt nhìn có hơi đáng sợ."

"Mẹ nó cái này còn không đáng sợ sao, nhìn tổng thể thì ít nhất cũng phải mấy trăm mét đó."

Lúc Tà Vật Cốt Long xuất hiện, tất cả những Tà Vật xung quanh đều run lẩy bẩy nằm rạp ra trên đất. Các thành viên của bộ phận đặc biệt đều túa mồ hôi đầy trán, đại sư Vĩnh Tín càng hoảng sợ mà niệm Phật chú, trấn an tinh thần.

Nếu như Tà Vật lúc trước còn có thể đấu một trận.

Còn bây giờ, Tà Vật trước mặt này vốn không cần nghĩ cũng biết độ khủng bố là ở mức tận cùng, có thể hù chết người.

"Wao..." Lâm Phàm cảm thán.

"Lớn thật đó." Ông Trương nói.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó kéo Tiểu Bảo qua nói: "Cậu có từng gặp thứ đồ lớn như vậy chưa?"

Tiểu Bảo há hốc mồm, trẻ con thì đều thích những đồ vật ngầu lòi, bộ xương rồng trước mặt này thật sự là bá đạo, cậu ta rất muốn một mô hình như vậy. Sau khi trở về sẽ gọi điện cho xưởng đúc mô hình, nhất định bảo họ làm ra một bộ giống hệt như cái này mới được.

"Tôi chưa từng nhìn thấy." Dường như nghĩ tới cái gì đó, Tiểu Bảo dặn dò một người vệ sĩ đang há hốc mồm bên cạnh: "Mấy người mau chụp hình đi, đợi sau khi quay về rồi bảo xưởng đúc mô hình làm cho tôi một bộ giống y hệt như thế."

Đám vệ sĩ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn cậu chủ.

Làm thật hả?

Tình huống như này rất nguy hiểm, chúng ta chụp hình thì có phải quá vô lễ với vị to xác trước mặt này rồi không?

Nhưng mà yêu cầu của cậu chủ đưa ra, bọn họ nhất định phải hoàn thành. Ai cho bọn họ tiền thì nhất định phải nghe theo lời.

Tách tách!

Tách tách!

Đến cả chụp vài tấm hình cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Trong lòng cũng đồng thời nghĩ ngợi, chắc đối phương sẽ không phát hiện đâu.

"Lâm Phàm, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chúng ta hiện giờ rút lui vẫn còn kịp." Đại sự Vĩnh Tín nói.

Đối diện với một đối thủ như thế này, không hề có chút lòng tin nào cả.

Xông lên thì chính là làm mồi cho người ta mà thôi.

Lời đề nghị của ông ta không được hồi đáp. Nhìn kỹ lại thì Lâm Phàm vốn không có chú ý tới ông ta, cái đám ba người bọn họ nhìn thấy thứ này lại giống như nhìn thấy một món đồ chơi, đôi mắt sáng lóe lên, tràn đầy tò mò.

Đều là những em bé hay tò mò.

"Bia Trấn Ma là thật."

"Tôi dám thề là núi Thái Sơn này nhất định có liên thông với địa ngục, tụi nó đều tới từ địa ngục."

"Sóng năng lượng của Tà Vật trước mặt thật sự quá mạnh, đã đạt tới cực hạn. Nếu như có loại Tà Vật mạnh như thế tồn tại, loài người chúng ta còn có hy vọng không?"

Giữa lúc bọn họ đang bàn luận những chuyện này.

Lại có thêm ba con Tà Vật xuất hiện trong hố sâu.

Xung quanh tụi nó được bao vây bởi một chất khí đục ngầu.

Một con có cánh ở sau lưng, toàn thân đen kịt, lộ ra một đôi mắt màu đỏ u ám đầy sát ý. Nó đứng ở hố sâu biên giới, căng mắt nhìn chằm chằm vào đám người của Lâm Phàm.

Một con thì mình hổ vai gấu, phần đầu mọc ra ba cái đầu con hổ, toàn thân tỏa ra một luồng hơi thở cuồng bạo.

Một con thì chân tay lặc lìa lặc lọi bò đi ở trên đất, phần eo lồi ra phía bên ngoài, phần lưng thì đầy gai xương, mà làn da ở bên dưới gai xương kia còn chằng chịt những con mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận