Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 272: Tôi mời khách, ông trả tiền (3)

Đông vui không bằng vui một mình. Một mình ông ta là đủ rồi.

Một xe xi măng được khiêng sạch, lại không ngờ có thêm một xe khác tới. Đại sư Vĩnh Tín cảm thấy kế hoạch có chút loạn rồi. Chỉ là Lâm Phàm vẫn đang vác xi măng rất vui vẻ nên ông ta chỉ có thể theo tới cùng.

Trời dần dần tối.

Xe chuyên chở cũng hết.

Trong tay Lâm Phàm cùng Đại sư Vĩnh Tín có mấy trăm đồng, là tiền công làm việc ngày hôm nay của họ.

“Bán rẻ sức lao động.” Đại sư Vĩnh Tín nhìn tiền trong tay, lắc đầu một cái. Chớp mắt, Lâm Phàm lấy tiền trong tay ông ta đi, đem đến trước mặt ông gia, ấn vào trong tay ông ấy: “Đây là tiền của ông.”

Ông già kinh ngạc ngẩn người, nói: “Đây là của các cháu.”

“Không phải, chúng cháu đến giúp ông làm việc thôi.” Lâm Phàm nói.

Anh và ông Trương không cần tiền. Bình thường họ sống rất ổn, có rất nhiều người quan tâm đến bọn họ, mà ông già này lại thật là khổ cực, cần người khác giúp đỡ.

Đại sư Vĩnh Tín phát hiện Lâm Phàm là một người rất có thiện tâm.

Có thiện tâm được đấy, thế thì giao lưu trao đổi dễ dàng rồi.

Chẳng qua là giúp nguyên một ngày trời, tiền công có được mấy trăm đồng cũng đưa hết cho người ta, chuyện này… Ông ta không phải tiếc tiền mà là có cần giúp bằng cách này hay không? Nếu như biết trước thế này thì lão nạp cho ông già đó tiền không phải là được rồi hay sao?

“Ông là người tốt, tôi mời ông ăn cơm nhé.” Lâm Phàm nói.

Anh phát hiện ra mình thật may mắn, toàn gặp được người bình thường, không đụng phải mấy người đầu óc có vấn đề. Dĩ nhiên là cho tới bây giờ anh không kì thị người có vấn đề về đầu óc, bởi những người đó, họ vốn cũng rất thảm rồi. Nhưng chẳng qua có đôi khi hành động của bọn họ thật sự rất nguy hiểm. Vì an toàn của ông Trương, chỉ có thể tránh mà thôi.

Tâm tính của đại sư Vĩnh Tín rất tốt.

Chuyện tốt thường bắt đầu bằng một bữa cơm.

Ông Trương ngồi đó ngáy khò khò. Lâm Phàm đánh thức ông ta. Ông Trương hết sức phấn khởi theo Lâm Phàm đi ăn cơm. Bụng ông ta đói lắm rồi, sắp đói ngất đi được rồi.

Ba người cùng một con tà vật đi trên đường, nhìn cửa hàng ngoài mặt đường ở xung quanh rồi dừng lại ở trước một quán ăn nhỏ.

Lâm Phàm chỉ quán cơm nói "Chúng ta chọn nơi này đi."

Quán cơm Hân Hân.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Được."

Bọn họ đang ăn cơm trong một quán cơm bình thường, mà ở bên khác, đám người Độc Nhãn Nam lại mở tiệc mời năm vị cường giả ở một nhà hàng sang trọng. Người đi cùng có Kim Hòa Lị, Lưu Hải Thiềm, Lâm Đạo Minh, đều là nhân vật cao tầng ở Bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải.

Vốn Độc Nhãn Nam suy nghĩ ai về nhà nấy, tự tìm mẹ của mình đòi cơm, mọi người chia nhau đi mỗi người một ngả, nhưng mà không đành lòng.

Ban ngày, anh ta đã dẫn họ đi thăm thân nhân của những thành viên đã hy sinh kia. Năm vị cường giả này đều là những người quanh năm suốt tháng đánh nhau với tà vật, cũng có chiến hữu hy sinh, cho nên lúc Độc Nhãn Nam không nói gì nhiều, bản thân bọn họ cũng tỏ ra một phần tâm ý của mình.

Không cần biết bọn họ làm người như thế nào.

Chí ít những chuyện thế này tâm tình của mọi người đều giống nhau.

Các người đã bỏ ra nhiều rồi, thì thôi để Độc Nhãn Nam tôi đây mời các người ăn một bữa.

“Sao đại sư Vĩnh Tín không tới?” Hằng Kiến Thu hỏi. Mấy vị trấn thủ thành phố Duyên Hải này đều là người ẩn cư núi rừng hết cả, sau cùng lại bị Độc Nhãn Nam mời từng người một xuất sơn. Đều là lão tiền bối, có cơ hội gặp mặt thì nhất định phải thăm hỏi một phen.

Kim Hòa Lị nói: “Không bắt điện thoại, không gọi được cho đại sư Vĩnh Tín.”

Nếu không liên lạc được thì cũng không còn cách nào.

Đầu tiên là rót rượu nói chuyện phiếm.

Hằng Kiến Thu nhìn Độc Nhãn Nam nói: “Có phải anh đã sớm biết tà vật Chương Lang sẽ đến thành phố Duyên Hải cho nên anh làm bộ rời đi thành phố Duyên Hải nhưng thực chất vẫn lảng vảng xung quanh, chờ cơ hội đúng không?”

“Ha ha.” Độc Nhãn Nam cười, không nói gì nhiều.

Đông người đang nhìn, anh ta không muốn nói quá nhiều.

Bây giờ anh ta có thể chắc chắn, bên phía trụ sở chính khẳng định là có nằm vùng. Hơn nữa kẻ nằm vùng còn có chức vị không thấp. Thế nên chì cẩn là người từ trụ sở chính tới thì anh ta nhìn ai cũng ra nằm vùng hết. Nhất là người có chức vụ cao thì lại càng có khả năng.

Hằng Kiến Thu nói: “Anh không nói cũng không sao. Chúng tôi đều hiểu anh nhất định là cho rằng bên phía trụ sở chính có kẻ nằm vùng. Nhưng chúng tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối là không thể nào có được.”

“Anh nói không có là không có à? Anh đâu có nhìn thấu được lòng người?” Độc Nhãn Nam nói.

Hằng Kiến Thu nhìn Độc Nhãn Nam, ý vị sâu xa, nói: “Anh nói đúng, đúng thực là không nhìn thấu được lòng người. Chúng tôi đến thành phố Duyên Hải trợ giúp nhưng mà không ngờ lại bị anh đi trước một bước. Nhưng dù có không như vậy thì chúng tôi cũng sẽ đi. Nào, một ly này để kính những thành viên đã hy sinh tính mạng vì thành phố Duyên Hải. Hy vọng tinh thần của bọn họ sẽ vĩnh viễn được truyền thừa tiếp.”

"Kính!"

"Kính!"

Mọi người đứng dậy, biểu cảm nghiêm túc, giơ cao ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Sau khi ngồi xuống, trong phòng bao rất yên lặng. Biểu cảm của người nào người nấy đều không giống nhau, nhưng khó mà nhìn ra được vấn đề trên khuôn mặt họ dù chỉ là một chút.

Bọn họ đều có tâm tư riêng.

Độc Nhãn Nam rất khó tin bất kì một người nào trụ sở chính bên kia. Bởi vì đã có quá nhiều chuyện khiến cho anh ta cảm giác bên phía trụ sở chính có vấn đề. Bí mật nho nhỏ này nói cho người khác thì khó mà đảm bảo sẽ không có người thứ ba biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận