Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 547: Chúng ta không phải là bạn sao (2)

Chụp ảnh xong.

Em gái ma thần nói: "Chỉ trong thời gian chúng ta nói chuyện đã có người tìm anh xin chụp ảnh chung, thật sự quá nổi tiếng rồi."

Lâm Phàm gãi đầu.

Ông Trương hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn người khác xin chụp ảnh chung với mình, nhưng bọn họ có vẻ không thích tôi lắm.”

"Sao lại như vậy, rất nhiều người cũng thích ông." Lâm Phàm an ủi.

Tà Vật Công Kê đảo mắt xem thường.

Thích cái quái gì.

Tôi rất không thích.

Bọn họ đi đến một quán trà sữa, Lâm Phàm muốn mua đồ uống, nhân viên quán trà sữa nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức mặt đầy sùng bái nói: "Thần tượng, để tôi mời anh đồ uống đi, anh cho tôi một cơ hội đi."

Đối với người nhiệt tình như vậy, Lâm Phàm cũng không nỡ từ chối, chỉ có thể sẵn sàng đón nhận lòng tốt của đối phương, anh phát hiện người xuất hiện bên cạnh đều rất thân thiện.

Anh thích người ở nơi này nhất.

Ba người và một con gà mái, đi dạo đường phố. Sau trận chiến phong thần, Lâm Phàm đã trở thành người nổi tiếng của thành phố Duyên Hải. Tất cả mọi người đều thích Lâm Phàm, chủ yếu là bọn họ cảm thấy nơi có Lâm Phàm sẽ rất an toàn.

Có rất nhiều người từng muốn rời khỏi thành phố Duyên Hải, đến thành phố khác.

Nhưng bây giờ bọn họ đều bỏ đi suy nghĩ như vậy.

Còn đến thành phố khác làm gì.

Thành phố Duyên Hải chúng ta là an toàn nhất có được hay không, cho dù thế nào cũng không đi đâu hết, liều chết ở đây thôi. Có thể ở bên cạnh cường giả đánh thần tơi bời, chính là quốc gia an toàn nhất trên thế giới.

"Anh có biết là thần đã xuất hiện không?" Em gái ma thần cười hỏi.

Lâm Phàm nói: "Thần là ai?"

Em gái ma thần: "Cách đây không lâu không phải anh đã gặp phải một vị thần sao, còn đánh người ta một trận tơi bời, người anh đánh là thần đấy."

Lâm Phàm nói: "Ồ, hóa ra anh ta được gọi là thần. Lúc đó tôi cảm thấy anh ta rất mạnh nên tôi muốn so tài với anh ta, nhưng không ngờ rằng hóa ra sức mạnh của anh ta lại không mạnh như vậy. Bây giờ tôi cũng hơi hối hận, không nên bắt nạt người ta."

Em gái ma thần nhìn Lâm Phàm đầy hào khí, luôn thấy hình như đối phương hơi có vấn đề, luôn cảm thấy lúc giao tiếp có một chút xíu gì đó không ổn, giống như phương diện nhận thức của bên kia có chút trở ngại.

Trời ơi!

Mục đích cô tán gẫu những chủ đề này với Lâm Phàm rất đơn giản, chính là kéo gần quan hệ của hai bên, nhưng xem tình huống bây giờ đây, cô lập tức từ bỏ ý nghĩ như vậy.

Trên bãi cỏ dưới chân cầu lớn bắc qua sông.

"Trước kia tôi và ông Trương thích tới chỗ này nhất, cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, hơn nữa còn có thể ngắm thuyền qua lại, cô có cảm thấy rất tuyệt hay không?" Lâm Phàm nằm ở trên bãi cỏ hỏi.

Ông Trương ung dung nằm đó, giang hai cánh tay, hít thở sâu bầu không khí trong lành xung quanh.

"Thật thoải mái."

Em gái ma thần cười nói: "Quả thật rất tuyệt vời, lúc không có chuyện gì làm nằm ở chỗ này, nhìn trời xanh mây trắng, tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều."

Lâm Phàm nói: "Đó là đương nhiên, đây chính là nơi tôi và ông Trương thích nhất, chắc chắn sẽ rất tuyệt."

Đối với em gái ma thần mà nói, cô thật sự tò mò về tình huống của hai con người này, đặc biệt là Lâm Phàm khiến cho người khác ngạc nhiên nhất. Bởi vì thực lực của anh rất mạnh, hơn nữa không giống những con người cô đã từng gặp kia.

Nằm yên tĩnh.

Em gái ma thần cũng giống như bọn họ, nhìn bầu trời xanh biếc, gió thổi vi vu, mát mẻ, quả thực là một loại hưởng thụ.

"Ông Trương, nếu như có Coca thì tốt." Lâm Phàm nói.

Ông Trương lấy Coca từ trong ngực ra nói: "Tôi biết ngay là cậu chắc chắn sẽ muốn uống."

"Ơ! Sao ông mang theo." Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương cười nói: "Bởi vì lúc sáng cậu chưa uống, cho nên tôi biết cậu nhất định muốn uống, tôi mang theo, chờ khi nào cậu muốn uống thì cho cậu."

"Ông Trương ông thật chu đáo." Lâm Phàm nói.

"Cũng tàm tạm." Ông Trương nói, sau đó mở Sprite ra, uống ừng ực.

Khi Lâm Phàm đang chuẩn bị uống thì phát hiện em gái ma thần không có gì cả, theo thói quen đưa Coca cho em gái ma thần và nói: "Cho cô uống, rất ngon đấy."

"Cảm ơn." Em gái Ma thần mỉm cười nói.

Ông Trương nói: "Lâm Phàm, cậu uống của tôi đi."

Nói xong, ông ta đưa Sprite đã uống một nửa cho Lâm Phàm, đối với ông Trương mà nói, ông ta sẵn sàng chia sẻ bất cứ thứ gì với Lâm Phàm, hơn nữa còn tuyệt đối không thấy đau lòng.

Lâm Phàm nói: "Không cần, ông cứ uống đi, tôi không hề muốn uống chút nào."

Ngoài miệng anh nói rất đứng đắn.

Nhưng khóe mắt cứ nhìn chằm chằm vào Coca trong tay em gái ma thần. Trong lòng nghĩ thật sự muốn uống, nhưng em gái ma thần và anh đã quen biết một thời gian, mọi người đều là bạn, anh sẵn sàng đưa thứ tốt cho bạn tốt.

"Sữa đậu nành thật sự rất ngon." em gái Ma thần nói.

Lâm Phàm nói: "Đây không phải là sữa đậu nành, đây là Coca, trước kia tôi và ông Trương vẫn luôn uống những thứ này, cực kì thích, nếu như cô thích, tôi có thể cho cô một ít."

Em gái ma thần mỉm cười nói: "Là bạn sao?"

"Đúng vậy." Lâm Phàm nhìn em gái ma thần mỉm cười nói, anh thích gặp gỡ bạn mới: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi cô đang gặp nguy hiểm. Mặc dù lúc đó chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nhưng tôi sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai. Sau đó cô mời chúng tôi đi ăn, tôi biết cô là một người tốt, hơn nữa còn là một người rất tốt, tôi muốn kết bạn với cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận