Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 242: Lâm Phàm, sao cậu có thể lợi hại như vậy (3)

Nếu không có sự đề bạt của viện trưởng, anh ta không dám tưởng tượng những ngày tháng hiện tại sẽ sống như thế nào.

Chắc chắn không thoải mái như bây giờ.

Dù sao, chỉ cần là vì viện trưởng, ngoại trừ vợ con thì những thứ khác anh ta đều có thể vứt bỏ. Cho dù đối phương có nghĩ đến cơ thể của anh ta, anh ta cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm, mỉm cười quyến rũ rồi nhẹ nhàng nói:

“Người ta chuẩn bị xong rồi.”

Rất nhanh.

Nhìn thấy hai bệnh nhân tâm thần rời đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Hút một điếu thuốc với tôi nhé.”

Hai người đến khu vực hút thuốc. Lý Lai Phúc đưa cho Hoàng Quan một điếu thuốc, Hoàng Quan cung kính nhận lấy, lấy ra cái bật lửa, tự mình châm lửa cho viện trưởng, sau đó mới châm lửa cho mình.

“Viện trưởng, ngài vất vả rồi.”

Hoàng Quan nói một cách chân thành.

Bây giờ, anh ta đang ôm chặt cái đùi lớn của Lý Lai Phúc, cố gắng vì tương lai của gia đình. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Tuyệt đối không thể làm viện trưởng mất mặt.

Lý Lai Phúc hút một hơi thuốc sâu, nhả ra khói thuốc, buồn bã nói: “Địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn. Tôi vì năng lực xuất chúng mà trở thành viện trưởng của bệnh viện Hoa Điền, vì vậy phải đưa bệnh viện Hoa Điền hướng đến một tương lai tốt đẹp.”

“Mà trách nhiệm của cậu cũng không nhỏ, cần phải bảo vệ tốt cho nhân viên và bệnh nhân của bệnh viện.”

Hoàng Quan đứng thẳng người, kiên định nói: “Viện trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

“Ừ, tôi rất xem trọng cậu.” Lý Lai Phúc vỗ vai Hoàng Quan, nói ra những lời mà bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng từng nói, có người còn hành động, nhưng cũng có người thật sự chỉ khen ngợi mà thôi.

Trên phố.

Lâm Phàm nhỏ giọng nói: “Ông Trương, tôi biết một loại phép thuật.”

“Phép thuật gì?” Ông Trương thấy Lâm Phàm nói nhỏ, biết ngay là lúc này anh ta không muốn để người khác biết, nên cúi đầu, giả vờ rất thận trọng, sợ bị người khác phát hiện.

Yêu quái gà trống than thở, bệnh hoạn.

Bây giờ nó có thể khẳng định, hai con người ngu xuẩn này chắc chắn có bệnh. Nếu như họ không có bệnh, vậy thì là nó đần độn.”

Lâm Phàm lặng lẽ đưa một ngón tay lên, một ngọn lửa nho nhỏ bốc cháy trên đầu ngón tay, sau đó biến mất.

“Nhìn thấy không, tôi biết phát ra lửa đấy.”

Anh ta vô cùng kinh ngạc. Sáng nay, khi tỉnh dậy, anh ta đã có cảm giác mình có thể phát ra lửa. Lúc đi vệ sinh, thứ anh ta thải ra không phải chất lỏng, mà là lửa. Thấy vậy anh ta cảm thấy rất mới lạ, vui như muốn nhảy lên.

“Wow!”

Ông Trương há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Vậy sau này chúng ta có thể ăn ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sau này chúng ta sẽ không bị lạnh vào mùa đông nữa.”

“Đúng vậy.”

Ông Trương càng nói càng phấn khích, nắm lấy cánh tay Lâm Phàm, vui đến mức nhảy nhót trên phố. “Lâm Phàm, sao cậu lại lợi hại như vậy chứ.”

Lâm Phàm gãi đầu: “Tôi cũng không biết tại sao lại lợi hại như vậy.”

Người qua đường nhìn hai người họ một cách kỳ lạ.

Bất giác tránh ra.

Giống như có bệnh vậy.

Yêu quái gà trống lộ rõ ánh mắt khinh thường.

Loài người ngu xuẩn.

Nhưng đợi đã…

Nó tập trung tinh thần nhìn về phía xa, có hơi thở của yêu quái thức tỉnh rồi.

Yêu quái gà trống rất mẫn cảm với tà khí, cho dù là ở rất xa, chỉ cần yêu quái hồi phục là nó cảm nhận được ngay vì trong thời khắc phục hồi, năng lượng yêu quái lúc đó là mạnh mẽ nhất.

Nó có một vài suy nghĩ.

Hay là đem hai con người ngu ngốc này đi tìm yêu quái đang sống lại kia nhỉ.

Đến lúc đó nó sẽ là anh hùng nổi danh nhất trong giới yêu quái, khi đó loài nào cũng sẽ biết đến uy danh yêu quái gà trống và có lẽ từ đó về sau nó sẽ ở trên đỉnh cao của loài yêu quái.

Không dám nhắc đến việc kết hôn với Bách Phú Mỹ.

Nhưng nó chắc chắn có thể thu nạp được một nhóm yêu quái.

Đi theo sau nó, cho dù chỉ là tâng bốc, huyễn hoặc nhau nhưng nghĩ đến thôi nó đã cảm thấy vui rồi, chỉ tiếc rằng ước mơ chỉ là ước mơ thôi còn thực tế là thực tế, đó là sự khác biệt một trời một vực.

Khoan nói đến nguồn gốc của tà khí là từ ngoại ô đưa đến.

Mà yêu quái này có thể làm lan tỏa tà khí như vậy, liệu có phải là một yêu quái bình thường không?

Kể cả khi nó đưa hai kẻ ngu ngốc này đến trước mặt gã yêu quái kia, nói với gã rằng nó mang hai người này đến, hãy nhanh chóng giết họ đi và nhớ rằng nó là anh hùng trong giới yêu quái, là đặc vụ ngầm trong thế giới loài người.

Có lẽ khi nói ra những lời này nó không những không nhận được sự ngưỡng mộ của đối phương mà thậm chí có khả năng cao là nó và loài người sẽ bị gã yêu quái kia nuốt chửng không biết chừng.

Bởi vì nó cho rằng nó có thể kiêu ngạo một chút.

Khi đối mặt với một gã yêu quái mạnh hơn mà trước giờ nó chưa từng biết tới, nó sẽ nói nó là yêu quái anh hùng, nhưng rất có khả năng nó sẽ bị nuốt chửng.

Yêu quái gà trống chưa bao giờ có suy nghĩ nghiêm túc như lúc này.

Nó trầm ngâm một lúc.

Hai người này xem như may mắn, yêu quái ta đây hôm nay tâm trạng tốt nên sẽ làm điều thiện, không đưa chúng mày đi đến chỗ chết nữa.

Ông Trương rất tự hào về kỹ thuật nhóm lửa của Lâm Phàm.

Chỉ có thể là bạn tốt nhất của ông ta mới có tuyệt kỹ này mà thôi.

Người khác không thể làm được.

Và đó là một năng lực vô cùng đặc biệt.

Vừa từ bệnh viện về bộ phận đặc biệt, họ vừa bước đến cửa đã nhìn thấy rất nhiều người tụ tập nói chuyện tại đó.

Việc này đối với Lâm Phàm và ông Trương mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận