Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1287: Vũ khí đầu tiên của đại sư rèn sắt Lâm Phàm

Vũ khí đầu tiên của đại sư rèn sắt Lâm Phàm

Nhưng Lâm Phàm rất thích chuyện như vậy.

Anh cầm lấy nồi cũ bắt đầu tu sửa, kỹ thuật rèn sắt của anh đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây, anh nghĩ, xem ra mình rất có tài năng trong phương diện rèn sắt này.

Chỉ cần tiếp tục cố gắng.

Là có thể nâng cao sở thích này đến trình độ như làm ruộng.

May mà lần nào cũng có thể phát hiện sở thích mới, nếu không cuộc sống khô khan thế này chắc chắn sẽ rất nhàm chán.

Người trong làng đều thích nghe tiếng rèn sắt của Lâm Phàm.

Thật sự là quá cần cù siêng năng.

“Tám mươi!”

“Tám mươi!”

Đây đã trở thành âm thanh riêng biệt của ngôi làng này, thậm chí không có dân làng nào lại nghĩ đến có một người dân lợi hại như vậy sống trong ngôi làng của mình.

Sắc trời dần dần tối đi.

Sau khi Lâm Phàm rèn sắt xong, bụng có hơi đói, chuẩn bị trở về làm chút đồ ăn, nhưng nghĩ đến vị thịt của Ma Thú, anh cảm thấy chưa đã, thật sự rất muốn ăn thịt có mùi vị ngon như vậy.

Nói là làm.

Anh thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đi tìm Ma Thú.

Người trẻ thì nên ăn nhiều thịt chút mới có thể cao lớn.

Xung quanh làng rất khó tìm thấy Ma Thú, con Ma Thú trước đó cũng không biết có phải là không được yêu thương trong gia đình, sau đó trở thành kẻ thất bại, nên đến nơi xa xôi này, xưng vương xưng bá, làm mưa làm gió.

Nghĩ thì thấy rất có khả năng.

Vì vậy.

Lâm Phàm đi vào khu rừng cách rất xa ngôi làng.

Anh cảm nhận được hơi thở của Ma Thú ở đây, hơi thở của Ma Thú không phải là ác, mà là toả ra sự tàn bạo.

Trong khu rừng.

Lâm Phàm nhìn thấy một con Ma Thú, hình dạng không to lắm, chỉ cao bằng nửa người, trông giống con thỏ, bộ lông màu trắng trông rất đáng yêu, nhưng sự đáng yêu này chỉ là gương mặt, nếu cộng thêm cơ thể của đối phương thì thật sự rất to lớn.

Có vẻ hơi doạ người đấy.

Anh không nhận ra đây là Ma Thú gì, dùng lời nói của anh, có thể gọi con Ma Thú này là thỏ.

Ma Thú Thỏ nằm sấp trên đất ăn cỏ, một ngụm có thể gặm một mảng lớn, nơi vốn dĩ xanh um đã trở thành nơi hoang tàn trơ trụi bởi vì nó không ngừng gặm cắn.

Sức ăn thật lớn.

Ăn thật là nhiều.

“Này!” Lâm Phàm đáp xuống đất rồi chào hỏi Ma Thú Th. Con thỏ đang ăn nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, khi đôi mắt màu đỏ của nó nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức phát sáng.

Thịt!

Nhìn thấy thịt rồi.

Ma Thú Thỏ đã ăn chay đủ rồi, khi nhìn thấy thịt nó hoàn toàn trở nên điên cuồng, liều mạng xông về phía Lâm Phàm, suy nghĩ của nó rất đơn giản, đó là nó muốn nuốt chửng đối phương.

Khi nhìn thấy Ma Thú Thỏ xông đến.

Lâm Phàm tỏ ra hơi bất lực.

“Thật là không thân thiện chút nào.”

Anh đưa tay bắt lấy Ma Thú Thỏ, Ma Thú Thỏ nhìn thấy tình huống này, nở nụ cười khinh thường, muốn bắt tao à, xem ra mày không biết gì về tốc độ của tao rồi, thật ngu xuẩn…

Bên sông.

Lâm Phàm lột bỏ lông của Ma Thú Thỏ, sau đó để xuống sông rửa, rửa rất sạch sẽ, sau đó anh vác thịt Ma Thú Thỏ lên vai, bay về làng.

Đương nhiên, lúc anh đang lột da, phát hiện trong đầu Ma Thú Thỏ có tinh hạch, vốn định vứt đi, nhưng anh có thể cảm nhận được trong viên tinh hạch này có chứa một luồng sức mạnh nho nhỏ.

Anh đang suy nghĩ, anh đã có sự tiến bộ lớn trong phương diện rèn sắt, có lẽ có thể dùng viên tinh hạch này để tạo thành vũ khí cho mình.

Nghĩ cũng thấy không tệ.

Nếu có người hiểu rõ về Ma Thú nhìn thấy tình huống ở đây.

Chắc chắn người đó sẽ kinh ngạc hô lên.

Đây mẹ nó không phải mà Ma Thỏ Nhanh Nhẹn, Ma Thú bảy sao sao, tốc độ cực nhanh, móng vuốt vô cùng sắc nhọn, có thể xé nát cơ thể của bạn khi bạn vẫn chưa phản ứng kịp.

Đây là con Ma Thú rất khó giải quyết, rất phiền phức, không hề yếu hơn vài con Ma Thú tám sao.

Về đến làng.

Lâm Phàm để lại một ít thịt cho mình, sau đó chặt phần thịt còn lại thành mấy phần, tặng cho trưởng làng, đồ tốt thì phải biết chia sẻ, lần trước trưởng làng người ta còn tặng thịt cho anh mà.

Đây gọi là cả làng cùng hưởng.

Tay nghề của Lâm Phàm không tệ, ngửi thấy mùi thơm là dạ dày cồn cào, anh rất mong ông Trương cũng ở đây, như vậy ông ta sẽ có thể nếm thử thứ thịt có mùi vị ngon này.

Sau khi ăn no.

Anh nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Từ từ!

Bên tai anh có âm thanh truyền đến, vào lúc này, mọi người trong làng vốn dĩ đã ngủ hết rồi, nhưng nếu như nghe kỹ thì có thể nghe ra một vài âm thanh khe khẽ.

Giống như đang đóng cọc vậy.

“Dân làng thật siêng năng, đã tối như vậy rồi còn cố gắng làm việc, mình phải học tập theo mới được.” Lâm Phàm cảm thán, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm.

Lâm Phàm vẫn đang rèn sắt như cũ.

Trưởng làng từ xa đi đến, thấy sắc mặt anh hồng hào, vô cùng có tinh thần: “Lâm Phàm, tối qua thịt cậu tặng là thịt gì vậy, mùi vị thật sự không tệ.”

“Thịt thỏ đó, rất ngon.” Lâm Phàm nói.

Sau khi trưởng làng nhận lấy thịt thì chia thịt cho những người khác, đúng lúc là vào giờ ăn tối, nên mọi người làm thêm một món thịt để ăn, thật sự không tệ, sau đó ăn vô cùng ngon lành.

Nhưng sau đó…

Không nói nữa.

Sắc mặt của trưởng thôn tỏ vẻ nghi ngờ, đây thật sự là thịt thỏ sao?

Sao ông ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Sức lực thật sự rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận