Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1305: Trưởng làng: Tôi đến đây để giới thiệu việc làm ăn cho cậu nè (2)

Trưởng làng: Tôi đến đây để giới thiệu việc làm ăn cho cậu nè (2)

Trưởng làng không cảm thấy đau nhức, ông ta mở mắt ra, tìm kiếm bóng dáng của thủ lĩnh bọn trộm cướp, nhưng phát hiện rằng đối phương đã ngã trên đất, não sau còn chảy ra rất nhiều máu, chết cũng không thể chết được nữa.

Ông ta bối rối rồi.

Tình huống này… chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi kinh hoàng thì người đàn ông râu đỏ đã phản ứng lại, la to lên: “Trưởng làng, ông qua đây đi.”

Trưởng làng đến bên cạnh của anh ta, đến bây giờ ông ta vẫn rất bối rối.

“Tôi cho ông hai đồng tiền vàng, ông cứ nói cậu ta là do tôi giết, có được không?” Người đàn ông râu đỏ nói.

Anh ta là đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Gre, vừa rồi dẫn dắt các thành viên trong đoàn đều bị tiêu diệt, danh tiếng của anh ta trong lòng các thành viên nhất định đã giảm sút rất nhiều, vì vậy, anh ta phải kiếm lại thể diện này.

“Thật sao?”

“Thật.”

“Chốt kèo.”

Bọn trộm cướp trong trại cơ bản đều bị tiêu diệt, theo tình huống thông thường, nếu như trong tình huống đám trộm cướp này không có chuẩn bị thì họ thật sự có thể thắng, nhưng ai có thể ngờ rằng thủ lĩnh bọn trộm cướp không có tinh thần chuyên nghiệp, đánh lén, giở trò lừa gạt, ép đoàn mạo hiểm của họ đi đến tình huống xấu.

Khi trận quyết chiến cuối cùng.

Thủ đoạn của thủ lĩnh bọn trộm cướp rất đê tiện, hèn hạ, khiến anh ta bị thương nặng.

Bốn thành viên đều bị hôn mê.

Sau khi đá người của người đàn ông râu đỏ tỉnh lại, họ nghĩ rằng sẽ bị bọn trộm cướp uy hiếp, nhưng không ngờ rằng bọn trộm cướp đều bị tiêu diệt, hơn nữa ngay cả thủ lĩnh bọn trộm cướp cũng bị đoàn trưởng chém giết, họ sẽ nhìn anh ta với vẻ sùng bái.

Trưởng làng đã lấy tiền rồi, ông ta cũng có đạo đức nghề nghiệp.

“Vừa rồi đoàn trưởng của các người thật sự rất lợi hại, rầm rầm vài cái thì đã giết chết thủ lĩnh bọn trộm cướp, làm tôi hoa cả mắt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Quả thực không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ trong lòng ông ta thầm nghĩ, thủ lĩnh bọn trộm cướp là do tôi giết, chẳng lẽ tôi thật sự có loại năng lực đặc biệt nào đó sao?

Người đàn ông râu đỏ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với trưởng làng.

Làm tốt lắm.

Trong làng!

Trưởng làng quay về, đoàn mạo hiểm cũng cùng ông ta quay trở về.

Bây giờ trong túi trưởng làng có hai đồng tiền vàng rực rỡ, nó nặng khác thường, có lẽ túi dày nên đi đường cũng mang theo gió.

“Trưởng làng, ở đây có tiệm rèn không? Trong trận chiến, vũ khí của tôi đã bị hư rồi.” Người đàn ông râu đỏ hỏi.

Trưởng làng nói: “Có, trong làng chúng tôi có tiệm rèn, tay nghề của cậu ấy rất tốt, giá cả thì hơi mắc một chút.”

Ông ta muốn giới thiệu việc làm ăn cho Lâm Phàm, chàng trai này rất tốt, thường mời ông ta ăn thịt, bây giờ vừa nuôi một đứa con, sau này đứa con chắc chắn sẽ tiêu rất nhiều tiền, vì vậy ông ta nói với đối phương, giá cả hơi mắc, chính vì muốn để Lâm Phàm kiếm chút tiền.

Kiếm ít tiền cho người trong làng, chẳng lẽ lại kiếm cho đoàn mạo hiểm các người sao.

“Không sao cả, chỉ cần binh khí tốt, giá cả không thành vấn đề.” Người đàn ông râu đỏ cười nói, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu được ý nghĩ của trưởng làng, thầm nghĩ, hôm nay cũng đã tìm được đường sống trong cái chết, sau tai họa thì có phúc, nhiều tiền một chút cũng không thành vấn đề.

Trong làng nhỏ này có thể có vũ khí tốt gì, chỉ là dùng tạm thời mà thôi.

Chờ nhận tiền thưởng nhiệm vụ, còn phải đổi sang một vũ khí tốt hơn.

Tiệm rèn.

“Lâm Phàm, tôi đến đây để giới thiệu việc làm ăn cho cậu nè.” Trưởng làng hô lên.

Lâm Phàm đang luyện tập kiến thức cơ bản của rèn sắt, nghe thấy giọng nói, anh đặt đồ trong tay xuống, mỉm cười nói: “Cảm ơn trưởng làng.”

Người đàn ông râu đỏ gật gật đầu với Lâm Phàm rồi tùy ý nhìn xem, binh khí bày ra ở đó cũng rất bình thường, cũng đều là đồ mà trước đây vừa bắt đầu đã có rồi, chỉ là không có bán ra ngoài, vì vậy chỉ làm đồ trang trí mà thôi.

Tùy ý chọn lựa.

Cũng không được.

Hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của anh ta, nếu như xảy ra chuyện chiến đấu với kẻ địch, loại binh khí này rất dễ bị người khác chặt vỡ.

“Có cái nào tốt hơn không?”

“Tất cả đều ở đây, bình thường đều chuẩn bị nông cụ, không rèn binh khí.”

“Ồ.”

Anh ta thật sự không thích những binh khí này, quá bình thường, không có chất lượng, hơn nữa anh ta không thấy vừa mắt, cho đến nay, binh khí mà anh ta dùng đều là binh khí hạng nặng, những binh khí này cầm trong tay đều giống như cầm một món đồ chơi vậy.

Thành viên nhỏ giọng nói: “Đoàn trưởng, thật sự không được thì thôi, chúng ta quay về thành phố mua lại cái tốt.”

Anh ta lắc đầu không nói gì, không phải anh ta muốn mua, mà là không có cách nào khác, các cậu không biết khi các cậu hôn mê, chuyện gì đã xảy ra không?

Nếu như biết được thì có thể hiểu tại sao tôi phải mua rồi.

“Ồ, đúng rồi, trong nhà còn có một thứ nữa, các anh chờ tôi một chút.” Lâm Phàm nhớ đến thanh kiếm treo trong nhà, đó là binh khí đầu tiên mà anh rèn, cảm thấy vẫn rất được, đúng lúc lấy ra để bán đi, dành ít tiền cho Khả Lam.

Người đàn ông râu đỏ không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Chờ đợi.

Rất nhanh sau đó.

Lâm Phàm lấy ra ‘Kiếm nhanh’, khi đối phương nhìn thấy thanh kiếm nhỏ này, cảm thấy vẫn có thể, nhưng thân hình này của tôi, cầm thanh kiếm này thì thật hài hước, giống như một cô gái nhỏ cầm chùy Lang Nha vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận