Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 517: Không sao, tôi dẫn anh đi tu luyện

Hách Nhân nói: “Đừng, tôi cảm thấy khá thú vị, giữ lại ở Thanh Sơn cũng tốt, còn có thể chơi đùa một chút, Lâm Phàm vừa vặn cũng quay lại rồi, ông Trương đang châm cứu cho đối phương, tôi muốn cho anh ta một bài học.”

“Cậu vừa nói rất bận sao, gần đây bận gì thế, tình hình điện Hải Thần ở nước Hải Vân thế nào rồi, thật sự có thần sao?”

Đừng thấy ông ta là viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì giống như cái gì cũng mặc kệ, thực ra ông ta cũng là một người quan tâm đến các sự kiện quốc tế, đã nhắc tới nước Hải Vân thì chắc chắn là vẫn luôn chú ý tới.

Chỉ là tin tức trên mạng quá ít ỏi.

Độ tin cậy quá thấp.

Muốn biết những tin tức có ích thì cần phải từ từ điều tra.

“Tình hình trước mắt có tính khả thi rất lớn, ông làm tốt chuyện của Thanh Sơn là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm.” Độc Nhãn Nam nói.

Không cần nghĩ cũng biết Hội ám ảnh phái người qua bên kia làm gì.

Không phải là muốn điều tra tình hình của Lâm Phàm ở bệnh viện tâm thần sao.

Viện trưởng Hách sờ sờ mái tóc bạc phơ, quá cực nhọc rồi, không dễ gì mới đuổi được hai bệnh nhân nguy hiểm nhất từ trước tới nay ở Thanh Sơn ra ngoài, lại xảy ra những chuyện này, nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ.

Đời này không được yên ổn mà.

Hách Nhân tôi đúng là số mệnh vất vả mà.

Cúp điện thoại.

Chụp ảnh với mái tóc bạc phơ sau đó đăng lên trong vòng bạn bè.

Vối nội dung: Haizzz!

Trong chốc lát, có người bấm like.

Lý Lai Phúc: Viện trưởng Hách, Lâm Phàm không đến đây một thời gian rồi, lúc nào đến thăm chúng tôi đây, chúng tôi đều rất nhớ cậu ấy.

Nhìn thấy bình luận này.

Trực tiếp bỏ qua, coi như không nhìn thấy.

Ngày hai mươi mốt tháng năm!

Một ngày tốt lành, thường bắt đầu bằng một cơn mưa to.

Bắt đầu từ tối qua, thời tiết rất xấu, sấm xét mưa xối xả, rơi xuống lốp bốp, hơn nữa bên ngoài sấm sét vang dội, sấm xét xuyên thủng bầu trời, chiếu sáng cả một góc trời.

Khương Trung Hải mở to mắt.

Ông ta đã quên mất những gì đã xảy ra rồi, giống như rơi vào hôn mê sâu, cảnh tượng cuối cùng hình như là bị châm kim.

Một bóng dáng mơ mơ hồ hồ lắc lư trước mặt ông ta.

Ông ta là một bệnh nhân tâm thần, cần phải duy trì dáng vẻ như thế này.

Vừa muốn nói….Tôi muốn liếm…

“A ba a ba…”

Nhưng âm thanh lại phát ra như thế này.

Chết tiệt.

Khương Trung Hải trợn tròn hai mắt.

Tại sao có thể như vậy chứ.

Ngay sau đó.

Bên tai anh ta vang lên một tiếng reo hò.

“Lâm Phàm, cậu nhìn tôi thành công rồi đấy.” Ông Trương hưng phấn hoan hô, đối phương không lè lưỡi, chứng minh việc châm cứu của ông ta có tác dụng rồi.

Lâm Phàm tin tưởng nói: “Tôi biết ông nhất định sẽ thành công mà.”

Tà Vậy Công Kê bất đắc dĩ.

Loài người ngu xuẩn chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Khương Trung Hải không thể không tiếp nhận sự thật này.

Ông ta trở thành người câm rồi.

Ông Trương nói: “Trước kia tôi đã nói với cậu rồi, tôi chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu, cậu xem bây giờ cậu còn muồn lè lưỡi nữa không, chắc chắn là không muốn rồi nhỉ, đừng kích động, thật ra những chuyện này đều là tôi làm, thuật châm cứu của tôi rất lợi hại đó.”

Khương Trung Hải tức giận muốn gào thét lên.

Nhưng quan trọng là bây giờ ông ta trở thành người câm rồi, cho dù muốn rít gào lên cũng không thể, chỉ có thể phát ra tiếng a ba thôi.

Là một kẻ ẩn nấp đạt tiêu chuẩn, anh ta tuyệt đối sẽ không làm những loại chuyện ngu xuẩn như vậy.

Coi như trở nên câm điếc thì có thế nào chứ.

Mục đích cuối cùng của ông ta chính là tìm ra bí mật của Lâm Phàm.

Đối phương đang ở trước mặt, ông ta cảm thấy cơ hội đến rồi.

“Oa! Bên ngoài mưa to quá.”

“Oa! Sấm sét bên ngoài lớn qua.”

Ông Trương mở cửa sổ, chỉ vào thời tiết kinh khủng bên ngoài nói.

Lúc mở cửa sổ ra.

Mưa to gió lớn rít gào, người bình thường chắc chắn sẽ vội vàng đóng cửa sổ lại, nhưng ông Trương lại ngửa mặt nghênh đón, còn vỗ tay vui mừng hớn hở, rất thích thời tiết như vậy.

“Bệnh tâm thần, thật sảng khoái.”

Khương Trung Hải tức giận mắng trong lòng, nếu như không phải là nhiệm vụ, ông ta tuyệt đối sẽ đánh cho nổ đầu chó của ông Trương này, lão già này chính là tên đầu sỏ khiến ông ta trở nên câm điếc như vậy.

“Cậu cảm thấy thời tiết như này thế nào?” Ông Trương quay đầu nhìn Khương Trung Hải hỏi.

Khương Trung Hải không nói gì.

Xung quanh không có người bình thường, ông ta mỉm cười tỏ vẻ thích thú.

Các người là bệnh nhân tâm thần nếu các người thích thì tôi sẽ mỉm cười, biểu hiện giống như các người, tuyệt đối sẽ không dẫn đến bất cứ hiểu lầm nào.

“Cậu cũng cảm thấy rất tốt đúng không.” Ông Trương mỉm cười nói.

Trong lòng Khương Trung Hải cười lạnh, tốt lắm, thật sự rất tốt, ông đây hận không thể chém chết ông, bây giờ ông ta sợ nhất là bản thân trở thành người câm.

Có thể vì nhiệm vụ của tổ chức mà trở thành người câm, ông ta tuyệt đối không hối hận nhưng nếu như có thể không phải trở thành người câm không phải là sẽ tốt hơn sao.

Hơn nữa biểu hiện trước đây của ông ta rất chân thật.

Căn bản cũng không để bất kỳ người nào nghi ngờ cả.

Hoàn toàn không cần phải trở thành người câm.

Nhưng bởi vì lão già này mà dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Châm kim sao?

Châm châm em gái ông ấy.

Nếu như không phải tên khốn kiếp này hãm hại ông ta thì ông ta tuyệt đối không trở thành dáng vẻ như vậy giờ, trong lòng ông ta trào lên lửa giận nhưng mà vẫn nhẫn nhịn đến bây giờ.

Lâm Phàm nhìn sấm chớp mưa xối xả ngoài trời, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn đi tu luyện.”

“Được thôi, tôi đi với cậu.” Ông Trương vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận