Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 646: Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung.

Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung.

Khi muốn lấy một ít nước suối từ trong tay bọn họ thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, nhưng... Nếu như thật sự cho rằng từ chối như vậy sẽ có thể khiến bọn họ thấy khó mà lui.

Vậy thì cũng quá coi thường bọn họ rồi.

Nhất định phải tiếp tục quấn chặt lấy, chắc chắn có thể có được thứ mà trong lòng muốn có.

"Lãnh đạo Từ, hy vọng ông có thể hiểu được, đất nước của chúng tôi đối mặt với những cường giả tinh không này không có bất cứ năng lực gì để chống lại, nếu như bọn họ đến đất nước của chúng tôi thì chúng tôi chính là con cá nằm trên thớt, mặc cho bọn chúng xâu xé, một chút năng lực phản kháng cũng không có."

"Long Quốc chính là một đất nước có lòng nhân từ và chính nghĩa, từ xưa đến nay chính là như vậy, hãy giúp chúng tôi một tay đi."

"Lão tăng thay mặt vô số người dân cầu xin một ít nước suối."

Nói đến đây, khổ hạnh tăng quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu về phía mọi người bái một cái.

Cái dập đầu này khiến cho Độc Nhãn Nam trợn mắt há mồm.

Đờ đẫn.

Ông ta thật sự không ngờ tới đối phương vậy mà quỳ xuống.

Độc Nhãn Nam ngay tức khắc bị đối phương làm cho vô cùng kinh ngạc.

Cả người đều mơ hồ rối rắm.

Những cường giả của nước khác ở xung quanh kinh ngạc nhìn khổ hạnh tăng, trong lòng trực tiếp chửi má nó, ông cái thằng chó này thật đúng là không có chút tôn nghiêm. Hơn nữa ông thân là cường giả, cho dù có bị người ta đánh chết cũng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này chứ.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Gia hỏa này hơi khó tính."

Độc Nhãn Nam trầm mặt, không biết có nên cho đối phương mặt mũi hay không, đây là một chuyện rất phức tạp, nếu như là bắt đầu thì ông ta sẽ không để ý đến đối phương, chỉ là đối phương đã làm đến mức này, ngay cả một chút thể diện cũng hoàn toàn không màn đến, một chút khí phách của cường giả cũng không có.

Làm cho tất cả mọi người không biết phải đối mặt như thế nào.

Lâm Đạo Minh nói: "Đừng để ý đến ông ta, vừa nhìn thì đã biết đây là khổ nhục kế, những thứ này chính là địa bàn của chúng ta, dựa vào cái gì mà phải chia cho ông ta."

Đối với việc này Lưu Hải Thiềm cũng giữ thái độ đồng quan điểm.

Quả thực là như vậy.

Độc Nhãn Nam nhìn về phía Lâm Phàm và lão Trương, chỉ nhìn thấy hai người bọn họ cười cười nói nói, hoàn toàn không hề để tâm đến loại chuyện này, cả hai đều là bệnh nhân tâm thần, có hỏi ý kiến của bọn họ thì thực ra cũng chẳng có tác dụng gì.

"Ông nói thật đấy à?" Ông ta thực sự không hiểu hành động của khổ hạnh tăng, theo lý mà nói, chỉ cần tinh thần bình thường một chút thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Loại cường giả này đối với bọn họ và nói, thể diện rất là quan trọng.

Khổ hạnh tăng vẫn quỳ lạy ở chỗ đó như cũ, không ai biết ông ta nghĩ như thế nào, cho nên rất nhiều cường giả từ lúc mới bắt đầu đều kinh ngạc thì đến bây giờ là cười cợt khinh thường.

Mẹ nó.

Loại đức hạnh thế này mà còn dám nói mình là cường giả, còn cần chút mặt mũi nữa hay không.

Độc Nhãn Nam đi đến bên cạnh nước suối, lấy ra cái lọ nhỏ, kích cỡ khoảng bằng lọ nước hoa, lấp đầy một lọ, trực tiếp ném cho khổ hạnh tăng.

"Nhìn ông quỳ khiến tôi có chút không quen, nhanh chóng đi mau đi."

Độc Nhãn Nam với khuôn mặt hung dữ lại mềm lòng, cuối cùng vẫn không thể ngăn được trái tim lương thiện kia của ông ta.

Khổ hạnh tăng lấy được một lọ nước suối nhỏ, lại cảm tạ thêm lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Cầm đại bảo kiếm bằng kim loại trong tay, Thánh kỵ sĩ trên người mặc bộ khôi giáp kim loại nặng chậm rãi bước ra nói:

"Lãnh đạo Từ, có thể cho tôi một chút hay không."

Ánh sáng chiếu rọi vào bộ khôi giáp của ông ta, khôi giáp phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

"Đẹp quá." Lão Trương nói.

Lâm Phàm hỏi: "Ai?"

Lão Trương chỉ vào khôi giáp của Thánh kỵ sĩ nói: "Bộ giáp mà ông ta mặc trên người, còn có thứ mà ông ta cầm trong tay."

Lâm Phàm hiếu kỳ nhìn lại rồi gật đầu: "Quả thực là rất đẹp, nhưng đó là đồ của người khác, chúng ta không thể lấy nó được."

"Tôi biết chứ." Lão Trương nói.

Độc Nhãn Nam rất thính tai, ông ta hiển nhiên nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhất thời nảy ra suy nghĩ, trong khoảng thời gian gần đây, ai đang lấy lòng ai, ông ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Đầu tiên chính là Đại sư Vĩnh Tín, người khác không nhận ra, chứ ông ta làm sao mà không nhận ra được chứ, nếu như không phải còn cần chút mặt mũi thì e rằng đã sớm trắng trợn quỳ liếm rồi.

Lâm Đạo Minh và Lưu Hải Thiềm nhìn có vẻ như bình thường, nhưng thật ra trong lòng bọn họ cũng đều có tâm tư, chỉ là da mặt của bọn họ đều mỏng hơn so với người khác, cho nên không có biểu hiện thái quá mà thôi.

Những người khác cũng không cần nói thêm gì nữa.

Người liếm Lâm Phàm thật sự là quá nhiều.

Độc Nhãn Nam nói: "Cho ông cũng không phải là không được, tôi vừa ý bộ khôi giáp trên người và đại bảo kiếm trong tay ông, dùng chúng đổi lấy đi."

Thánh kỵ sĩ nghe nói vậy thì kinh ngạc, xốc mặt nạ che chắn gương mặt lên, trầm giọng nói: "Ông không muốn cho thì thôi cần gì phải quá đáng như vậy."

Bộ khôi giáp mà ông ta mặc trên người và đại bảo kiểm đều có lai lịch.

"Bộ đồ của vua Arthur."
Bạn cần đăng nhập để bình luận