Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1068: Tà Vật Công Kê thật sự bá đạo

Tà Vật Công Kê thật sự bá đạo

Nói xong lời này.

Tà Vật Chuột Chũi vẫn chưa cảm giác được có gì đó không ổn.

Nhưng mà lại có cảm giác Tà Vật Sói Lang Vương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tà Vật Chuột Chũi bị nhìn tới nhột khắp người, đỏ mặt xấu hổ nói: "Đại vương, ngài nhìn em như vậy khiến em thấy ngại lắm ạ!"

"Ngại?" Giọng của Tà Vật Sói Lang Vương vang lên vô cùng trầm thấp.

"Dạ, thật sự rất ngại ạ."

Phốc!

Tốc độ của Tà Vật Sói Lang Vương vô cùng nhanh, thoắt một cái đã nắm được Tà Vật Chuột Chũi vào lòng bàn tay.

"Đại vương, ngài muốn làm gì?"

"Làm."

"Đừng mà!"

"Chó chết, giờ tao coi như đã biết vì sao tộc của mày càng ngày càng khan hiếm rồi, ai cũng giống như mày vậy sao?"

"Ơ, đúng ạ, anh chị em của em đều giống như em."

Tà Vật Chuột Chũi vẫn còn đang rất mơ màng, luôn có cảm giác lời nói của đại vương có hơi quái lạ, nhưng mà vẫn rất thành thật trả lời.

Trong phút chốc.

Một cảnh tượng hãi hùng xảy ra.

Tà Vật Sói Lang Vương há miệng, ngoạm đứt đầu của Tà Vật Chuột Chũi.

Phụt!

Máu tươi túa ra như nước chảy.

Cảnh tượng rất tàn nhẫn, Tà Vật Sói Lang Vương nuốt xong lại cảm thấy khó chịu, sau đó phun đầu của Tà Vật Chuột Chũi ra ngoài.

Hừ!

"Không biết nói chuyện thì đừng có mà nói."

Cảnh tượng khủng khiếp như vậy khiến đám Tà Vật tộc gà kia run lẩy bẩy, tụi nó đều rất yếu, hẳn là do nguyên nhân về huyết thống cho nên trong giới Tà Vật, tụi nó ở tầng lớp thấp bé nhất.

Nếu như tộc của tụi nó có được một con lợi hại, vậy sẽ không chịu cảnh bị ức hiếp như thế.

"Tao sợ quá."

"Tao cũng sợ quá."

Đám Tà Vật Sói Lang vây xung quanh đám Tà Vật Kê, ai cũng đều nhìn chằm chằm tụi nó bằng ánh mắt hung tàn, như thể bất cứ lúc nào cũng đều có thể ăn tươi nuốt sống tụi nó vậy.

"Đại vương, khi nào thì chúng ta xơi tụi nó?"

Đám Tà Vật Sói Lang đã không thể chờ thêm được nữa.

Nước miếng chảy ào ào.

Tuy nói đều là Tà Vật, nhưng chuyện Tà Vật ăn Tà Vật là rất bình thường. Nhìn đám gà mập mạp này, nhất định sẽ là bữa ăn ngon miệng.

Tà Vật Sói Lang Vương đáp: "Bây giờ được rồi."

Đám Tà Vật Sói Lang hưng phấn tung hô.

Nhưng mà câu nói này, đối với đám Tà Vật Kê kia thật sự là rất khủng khiếp. Tụi nó rất sợ, cùng nhau ôm lại thành một đoàn, đã không còn hy vọng nữa, chỉ đành chờ chết trong tay của Tà Vật Sói Lang.

Lạch cạch!

Một con Tà Vật Sói Lang đã không thể chờ được nữa lập tức mở lồng gỗ ra, dùng ánh mắt tham lam mà nhìn đám Tà Vật Kê nhỏ tuổi. Đây là con non, thịt mềm, đích thực là đồ ngon.

"Cục cục!"

"Cục cục!"

Một tràng âm thanh hoảng loạn vang lên, ý tứ rất rõ ràng, chính là đừng ăn tôi, thịt tôi ăn không ngon đâu, còn cả... Ai cứu tôi với.

Vào khoảnh khắc Tà Vật Sói Lang chuẩn bị ra tay.

Một âm thanh vô cùng hào hùng truyền tới.

"Cục cục cục..."

Rất bá đạo, rất sắc bén.

Đám Tà Vật Sói Lang rất tò mò, vẫn còn để lọt lưới con nào rồi sao. Thế nhưng tụi nó cũng không coi ra gì, cũng không để tâm tới âm thanh đó có bao nhiêu hung hãn. Với tụi nó thì gà mãi cũng là gà, không có gì thay đổi được.

Cho dù có hung hăng thì đã làm sao.

Hung hăng mà không có thực lực, vậy chỉ là kiểu hung hăng của trẻ con mà thôi.

Đám Tà Vật Kê nghe tiếng đó, cũng lập tức nhìn thấy có bóng dáng ai đó xuất hiện từ phía xa.

Tiểu Hắc và Tiểu Hồng đều đang ở đó.

Tà Vật Công Kê dẫn đầu đi trước, Nhân Sâm không có cưỡi trên lưng nó nữa mà đứng trên bả vai của Lâm Phàm, coi như là chừa lại mặt mũi cho Tà Vật Công Kê, dù sao thì cũng là đang đi gặp người nhà mà.

Nếu để đồng loại của nó nhìn thấy cảnh đó.

Nhất định sẽ rất thất vọng.

Sẽ không ngờ được Tà Vật Công Kê lăn lộn bên ngoài lại khổ sở như thế, còn bị người ta đè đầu cưỡi cổ như ngựa.

"Cậu ấy trở về rồi."

"Cậu gà từ giã rừng núi để ra ngoài đó đã trở về rồi."

"Chúng ta có thể được cứu rồi sao?"

"Làm sao có thể chứ, Tà Vật tộc gà của chúng ta là chủng loài thấp kém nhất trong giới Tà Vật, cho dù cậu ấy có trở về thì cũng vô ích thôi, kết quả cuối cùng vẫn là chết trong tay tụi kia."

Đám Tà Vật Kê thảo luận.

Vào lúc này.

Tà Vật Công Kê gào lên "Cục cục" nói cho tất cả tộc gà của mình biết là tôi đã về rồi, mọi người an toàn rồi. Nó nhìn thấy đồng bào của mình đều đang ở đó, trong lòng thầm thở phào một hơi, nếu như người trong tộc đều vì nó mà chết, nó nhất định sẽ rất đau lòng. Lúc còn trẻ nó đã bọc vải bố rời khỏi chỗ này, gia nhập vào trong đại gia đình Tà Vật, chính là muốn xông pha ra ngoài kia để mang vinh quang về cho đất tổ, dắt theo ánh sáng trở về cho tộc của mình, nhận lấy sự sùng bái và tôn kính.

Lâm Phàm nói: "Cần tao giúp không?"

Tà Vật Công Kê lắc đầu, từ chối sự trợ giúp của Lâm Phàm. Nó rất muốn nói cho tất cả Tà Vật biết Tà Vật Công Kê tao đây không còn là Tà Vật Công Kê ngày trước nữa, thực lực bây giờ của tao tăng vọt như gió, tất cả những thứ này đều là tao bước từng bước một, dựa vào cố gắng mà có được.

"Tao tin mày có thể." Lâm Phàm nói.

Anh biết gà mái rất lợi hại, chỉ là ở bên cạnh anh cho nên vẫn không có cơ hội bộc phát thực lực mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận