Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1279: Người mà mình tìm được rốt cuộc có phải là thần Hắc Ám không, sao mình cứ cảm thấy yếu quá (2)

Người mà mình tìm được rốt cuộc có phải là thần Hắc Ám không, sao mình cứ cảm thấy yếu quá (2)

Bởi vì đối phương quá mạnh.

Mạnh đến mức khiến lòng người tuyệt vọng.

Lúc này, Quốc Vương đang rất tức giận, nhưng lại không thể làm được gì. Quân chủ Vong Linh thật sự quá mạnh, đến ma pháp sư cấp Thánh duy nhất của Đế quốc Locke cũng đã bị thương nặng, thì còn ai có thể là đối thủ của Quân chủ Vong Linh chứ.

“Con gái của ta xinh đẹp, lương thiện như vậy, sao có thể để tên Vong Linh ác ôn đó chiếm được.”

Mọi người đều cúi đầu, không biết nên nói gì.

Nếu thật sự có cách, bọn họ cũng không muốn đưa công chúa cho Quân chủ Vong Linh, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác, lực lượng Vong Linh của Quân chủ Vong Linh quá lớn mạnh, cho dù có huy động người trong cả nước cũng không phải đối thủ của hắn ta.

“Quốc Vương bệ hạ, vì người dân, thật sự chỉ đành để công chúa chịu uất ức thôi, vì Đế quốc Locke chúng ta đã không thể chịu thêm được vết thương nặng nào nữa. Quân đoàn Hùng Sư ngăn cản Quân chủ Vong Linh giết người, cuối cùng khiến đối phương tức giận, giết chết mấy mươi vạn người dân trong thành phố, biến họ thành vong linh, đây là một đòn khiến Đế quốc Locke khó có thể chịu được.” Một đại thần nói.

Những đại thần khác cũng gật đầu.

Lúc này, có đại thần nói những lời này cũng là chuyện không còn cách nào khác, tất cả đều là vì đất nước này thôi.

Quốc Vương cúi đầu, nắm chặt đấm tay, lửa giận trong mắt đủ để thiêu thốt Quân chủ Vong Linh. Ông là bố, nhưng cũng là Quốc Vương của một nước. Ông muốn bảo vệ con gái mình, nhưng cũng phải bảo vệ người dân của mình.

Vào lúc ông do dự không quyết định.

Một bóng dáng xinh đẹp đi ra.

“Phụ hoàng, con đã chuẩn bị xong rồi, người đưa con qua đó đi.” Người đẹp tóc vàng đoan trang này chính là công chúa. Đối mặt với chuyện thế này, trên mặt nàng không hề có chút hoảng sợ, chỉ có sự kiên quyết.

Quốc Vương nhìn con gái, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

Dù có là Quốc Vương thì sao chứ, ông lại là kẻ đáng thương đến con gái của mình cũng không thể nào bảo vệ được.

Ngôi mộ lớn.

Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy thật sự rất tồi tệ, đến một gốc cây cũng không có, thậm chí đến động vật cũng không có, chỉ có thi hài đầy đất.

Mặt đất đen bóng có vẻ rất u ám.

“Đây là nơi mà Thần Hắc Ám ở sao, chẳng có phong cách gì cả, thật là bình thường.” Lâm Phàm tự lẩm bẩm nói.

Xới đất trên mặt đất ra, có một xương bàn tay nhô ra khỏi đất, lạch cạch nắm lấy chân của Lâm Phàm. Lâm Phàm cúi đầu nhìn, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cảnh tượng thật kỳ lạ.

Xương bàn tay lại có thể nhúc nhích.

Nói thật, từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy chuyện kỳ lạ thế này.

Lâm Phàm nắm lấy xương bàn tay, nhẹ nhàng dùng sức muốn kéo đối phương ra, nhìn xem rốt cuộc đó là gì.

Lách cách cách!

Một bộ xương bị Lâm Phàm kéo ra khỏi đất.

Trong vành mắt trống rỗng của bộ xương, có hai ngọn lửa linh hồn đang thiêu đốt, mặc dù không có phần thịt, nhưng trong lúc anh ngây ra, anh có thể cảm nhận được bộ xương hơi chết lặng.

Ta là vong linh đấy.

Ngươi kéo ta ra như vậy, không cho ta chút thể diện nào, thậm chí đến chút tôn trọng ta cũng không có.

“Woa! Mày đã biến thành bộ xương rồi, sao vẫn có thể sống thế, chuyện này thật thần kỳ.” Lâm Phàm ngạc nhiên nói.

Bộ xương vong linh nghiến răng, phát ra tiếng ken két.

Dường như đang rất tức giận.

Muốn nuốt chửng Lâm Phàm.

Chỉ là… tình hình có vẻ không đúng lắm, bộ xương vong linh phát hiện đối phương cứ nhìn chằm chằm nó, nhìn đến kỳ lạ, dường như vừa phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.

Rất nhanh.

Nó phát hiện con người trước mặt đưa hai ngón tay ra, đưa đến gần nó, nó không hiểu anh muốn làm gì, nhưng khi nó hiểu rồi, tình hình trước mắt đã khiến đó hoàn toàn bị dọa sợ.

Đồ khốn.

Thế mà đối phương lại dùng hai ngón tay móc hai ngọn lửa trong hốc mắt nó ra.

“Ta…” Bộ xương vong linh vừa định nổi giận, nhưng vì nó đã mất đi ngọn lửa linh hồn nên hoàn toàn không còn động lực, bộ xương trên người lạch cạch rơi đầy đấy.

Lâm Phàm nâng tay, lộ rõ sự ngại ngùng khi nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Tao… không cố ý.”

Anh không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Không còn cách nào khác.

Anh để lại ngọn lửa linh hồn vào trong hốc mắt của bộ xương, sau khi ngọn lửa linh hồn trở về chỗ, bộ xương lại hợp lại với nhau, lúc Lâm Phàm chuẩn mở miệng nói gì đó, bộ xương vong linh đã trực tiếp ra tay, cánh tay bằng xương của nó đưa về phía Lâm Phàm.

Lách cách!

Cánh tay đứt gãy.

“Tao đâu có cố ý, mày đánh tao làm gì.”

Lâm Phàm tiện tay ném bộ xương vong linh ra phía xa, ầm một tiếng, bộ xương vong linh bị ném ra xa tìm được đầu của mình, lắp lại xong, cũng mặc kệ chưa trả được mối thù bị gãy tay, nó ba chân bốn cẳng chạy mất.

“Ôi, hy vọng mình không nhầm lẫn, mình cảm ứng được Thần Hắc Ám đã là cường giả mạnh nhất trong số những tên ác nhất rồi, nhưng mà mình vẫn có cảm rất yếu.”

Anh là đang nghĩ đến chuyện này.

Có lẽ người trong mộng cảnh này vốn dĩ rất yếu, cho dù là Thần Hắc Ám cũng chẳng mạnh được bao nhiêu.

Không sai.

Chắc là vậy rồi.

Bây giờ, Lâm Phàm đã bước vào phạm vi ngôi mộ lớn, đây là nơi mà tất cả mọi người đều không dám đến, là nơi ở của Quân chủ Vong Linh, một nơi tràn đầy sự nguy hiểm bất tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận