Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 421: Mỉm cười chối từ mà lại không thất lễ (2)

Nếu như tỏ tình với cậu ta, vậy rốt cuộc là có cần phải đồng ý không? Nhưng mà nhỡ đâu nữ thần chỉ nhìn trúng nghề nghiệp của cậu ta, vậy thì có cần phải từ chối không?

Thật phiền phức.

“Cho hỏi có chuyện gì không?” Tiểu Hồ rõ ràng là rất căng thẳng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, bình tĩnh trước đó không còn sót lại chút nào, thay vào đó chính là sự khẩn trương.

Em gái ma thần mỉm cười nói: “Tôi tìm Lâm Phàm, tôi và anh ấy là bạn tốt.”

Nụ cười của em gái ma thần quá có lực sát thương.

Tiểu Hồ bị nụ cười này bắt làm tù binh, không có bất kỳ năng lực chống cự nào. Thật sự quá đẹp, quá ngọt ngào, một chút ý nghĩ từ chối cũng không có.

Chỉ là rất nhanh.

Cậu ta đã bị hiện thực tàn khốc hung hăng đánh bại.

Lâm Phàm?

Thì ra nữ thần không phải đến tìm cậu ta, có chút thất vọng. Lời đồn đều là thật. Nữ thần mãi mãi chỉ có người ưu tú mới có thể có được. Lâm Phàm rất có tiếng ở bộ phận.

Thực lực lớn mạnh cũng không biết là thần tượng của bao nhiêu người.

Kể cả Tiểu Hồ cũng là fan của Lâm Phàm.

“Được, được. Bây giờ tôi sẽ đi thông báo, xin chờ một chút.”

Tiểu Hồ giả bộ rất bình tĩnh. Khi tiếp xúc ở cự ly gần với nữ thần, trong lòng cậu ta rất căng thẳng. Cẩn thận ngắm nữ thần, phát hiện làn da của nữ thần trắng như tuyết, không có chút xíu sần sùi nào, hoàn mỹ đến cực điểm.

Không qua bao lâu.

Lâm Phàm dắt theo Gà Mái, dẫn theo ông Trương đi đến. Khi nhìn thấy em gái ma thần thì thấy có chút kinh ngạc, và rất quen mắt. Vài giây sau đó thì nhớ ra. Thì ra là người khách sáo đó.

“Ở đây.”

Em gái ma thần vẫy tay với Lâm Phàm, nụ cười trên mặt rất rực rỡ, là nữ thần kiểu ngây thơ thuần khiết. Từng cử chỉ, từng lời nói nụ cười đều vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Xin chào.” Lâm Phàm đến trước mặt đối phương, mỉm cười chào hỏi.

Em gái ma thần cười nói: “Gần đây tôi có phát hiện một nhà hàng rất ngon. Tôi mời các anh đi ăn nhé.”

Tiểu Hồ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này.

Hâm mộ ghê.

Nữ thần không thể với tới trong mắt người bình thường cũng sẽ nở một nụ cười vô cùng rực rỡ như vậy với người đàn ông ưu tú, hơn nữa còn rất chủ động mà mời đi ăn.

Đây là dịch vụ mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được.

Độc Nhãn Nam đi trên hành lang tầng hai, liếc mắt thấy Lâm Phàm thì cực kỳ tò mò. Tên nhóc này làm gì vậy? Mới về không bao lâu đã muốn ra ngoài rồi sao?

Rất nhanh.

Ông ta đã nhìn thấy em gái ma thần, thoáng có chút kinh ngạc. Dường như cảm nhận được gì đó, nhưng lại không thể xác định được, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, chỉ là rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì không nói được.

Không nghĩ nhiều.

“Không ngờ tên nhóc này lại quen một cô gái xinh đẹp như vậy. Vốn còn muốn giới thiệu Kim Hòa Lị cho cậu ta chứ.”

Độc Nhãn Nam nói thầm.

Bất kể thế nào.

Kim Hòa Lị cũng là cấp cao của bộ phận thành phố Duyên Hải, vì vậy tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành phố Duyên Hải. Cho nên dùng Kim Hòa Lị để trói buộc Lâm Phàm là một cách tốt.

Mặc dù Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần.

Nhưng cũng không sao.

Ít nhất thì đến hiện tại, bệnh nhân tâm thần là anh vẫn tính là bình thường. Ngoại trừ ngẫu nhiên giao tiếp có hơi rắc rối, lúc còn lại thì mọi thứ đều rất bình thường, chỉ cần quen là được.

Vả lại ông ta cũng thật sự không tin, đứa con sinh ra còn có thể là bệnh nhân tâm thần sao?

Mãi đến khi đám người Lâm Phàm rời đi.

Độc Nhãn Nam mới lắc đầu rời đi.

Ông ta không nghĩ người đẹp đó là ma thần. Nếu như ông ta biết người đẹp đó là ma thần, e là sẽ bị dọa cho bại liệt ngay tại chỗ. Ma thần không giống Tà Vật.

Thứ sau còn có thể xử được.

Thứ trước chính là tồn tại khủng bố có thể hủy diệt một thành phố.

Bên ngoài.

Em gái ma thần không vội lấy tinh thể ra. Người xung quanh quá nhiều, tốt nhất là tìm nơi không người. Thí dụ như là ở nhà hàng, đó là nơi tốt nhất.

Có thể uống được máu tươi của cô, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Với trạng thái hiện tại của cô chưa hẳn có thể thắng được.

Cho nên quan trọng là chiến lược.

Cô cũng sợ. Nhỡ đâu lúc xảy ra chuyện bất ngờ, dẫn đến việc người kia hút hết máu của cô, thật sự là hối hận cũng không kịp. Ngay cả ý tưởng đâm đầu vào đậu hủ cô cũng nghĩ tới rồi.

“Chúng tôi không có tiền. Nếu như chúng tôi có tiền, thì có thể mời cô ăn rồi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương tiếp lời: “Đúng đấy. Cô thật sự là một người tốt. Chúng tôi rất cảm ơn cô. Đợi lần sau Tiểu Bảo đến chỗ chúng tôi chơi, chúng tôi sẽ dẫn cô đi cùng.”

Lâm Phàm nói: “Đúng đó. Tiểu Bảo là bạn tốt của chúng tôi. Cậu ấy đối xử với bạn bè vô cùng tốt. Có điều là gần đây tôi không gặp được cậu ấy. Tôi nghĩ khẳng định là cậu ấy đi học rồi. Ngày mai tôi sẽ điện thoại cho Tiểu Bảo, có thể mời cô đi chung.”

Em gái ma thần hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì.

Tiểu Bảo?

Tôi chỉ muốn lấy máu của tôi lại. Ít nhất Tiểu Bảo là ai, cô thật sự không hề quan tâm.

Ở nơi không xa.

Tôn Hiểu cũng đang ngồi chờ Lâm Phàm. Anh ta chính là thành viên của diễn đàn, mỗi ngày cập nhật nội dung về Lâm Phàm. Nhưng mà nội dung anh ta có được ít đến đáng thương, cơ bản là thuộc thời kỳ bóng tối.

Thời kỳ sáng lạn trước kia đã một đi không trở lại.

Cũng là tin tức ăn cơm vài ngày trước đã làm tăng không ít tỉ lệ biết đến, cho dù bị người ta nói là chém gió. Lâm Phàm một mình uống mấy chục chai rượu đế. Những chuyện này đều là chính mắt anh ta nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận