Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 845: Kết cục khi gặp phải bệnh nhân tâm thần

Kết cục khi gặp phải bệnh nhân tâm thần

“Rất tốt, biết sai có thể sửa đổi là được, bỏ ra sự cố gắng để trả tiền ăn là chuyện đáng được kính nể.” Lâm Phàm mỉm cười. Một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làm cho người ta yên tâm, ấm áp, hơn nữa còn xua đi bóng tối trong lòng người ta, đón nhận ánh sáng chiếu rọi.

Thật là một nụ cười u ám.

Bát thái tử liếc nhìn nụ cười của Lâm Phàm một cái, rõ ràng không làm gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Một tồn tại hết sức nguy hiểm.

Lâm Phàm kéo nhân viên phục vụ đến trước mặt Bát thái tử. Đối với nhân viên phục vụ mà nói, bây giờ anh ta rất áp lực, hoàn toàn không biết tình huống kế tiếp mà anh ta phải đối mặt, rốt cuộc nguy hiểm đến nhường nào.

Con người đều có trí tưởng tượng.

Nhân viên phục vụ đang tưởng tượng.

Nghĩ không ra.

“Lúc nãy anh đã đánh anh ấy một trận. Với anh ấy mà nói, cả thể xác và tinh thần đều đã chịu phải sự tổn thương nặng nề từ anh. Anh hãy xin lỗi anh ấy đi, sau đó bắt tay làm hòa. Nói với anh ấy rằng, tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi vì hành vi vừa rồi, mong anh có thể tha thứ.” Lâm Phàm đều đã nghĩ xong hết tất cả mọi tình huống.

Chỉ đợi đối phương làm theo cách nghĩ của anh là được.

Bát thái tử kề sát tai Lâm Phàm, nói nhỏ: “Đối nhân xử thế nên chừa lại một đường, không cần phải quá đáng như thế. Ta chỉ có thể nói với ngươi, tồn tại của Kim Ô tộc không hề yếu như ngươi nghĩ.”

“Anh đang uy hiếp tôi?” Lâm Phàm ngạc nhiên hỏi. Chủ yếu là có chút không hiểu. Anh chưa làm gì đối phương, chỉ là đối phương làm sai, thì nên nhận sai mà thôi. Con người bây giờ đều làm sao vậy? Nhận sai là một chuyện khó khăn đến vậy sao?

“Không.” Bát thái tử lắc đầu.

Hắn muốn sống.

Không muốn khiến cho đối phương nổi giận, một khi nổi giận lên, sợ là hậu quá sẽ hơi rắc rối chút.

Đáng chết!

Vì sao lại gặp loại biến thái này.

Thậm chí, hắn đều đang nghĩ, nếu đã có loại biến thái như vậy, vì sao trong tộc Tinh Không lại không hề có thông tin về bọn họ. Đây là lỗi của người sắp xếp thứ hạng tộc Tinh Không.

Chỉ với bản lĩnh như vậy còn nói là bách hiểu thông của Tinh Không.

Cút bà nó đi.

Khi Bát thái tử đang muốn nhịn nhục xin lỗi, Lâm Phàm nắm lấy tay hắn, sau đó nắm lấy tay nhân viên phục vụ, để cho hai người bắt tay nhau.

“Bây giờ nói đi.”

Lâm Phàm mong chờ nhìn. Anh mong nhân viên phục vụ có thể tha thứ cho đối phương, đây chính là sự khởi đầu cho tình hữu nghị hai bên. Mọi thứ đều là nhờ anh đứng giữa hòa giải.

Thật sự là đong đầy cảm giác tự hào.

Nhân viên phục vụ sợ hãi.

Đám tùy tùng truyền âm cho Bát thái tử, nhịn xuống, bình tĩnh nào.

Bát thái tử hít sâu một hơi, tựa như đưa ra một quyết định nào đó, hé miệng, nở nụ cười gượng gạo.

“Xin lỗi, ta rất xin lỗi vì hành vi vừa rồi của ta, mong ngươi có thể tha thứ.”

Lúc nói lời này, Bát thái tử rõ ràng là không phục.

Đôi mắt trừng to, nhìn đăm đăm vào nhân viên phục vụ.

Tựa như đang nói… hãy nhìn mắt ta.

Để tay lên ngực tự hỏi.

Ngươi nhận nổi không?

Lâm Phàm gõ vào mu bàn tay của nhân viên phục vụ.

Mỉm cười cho cậu ta động lực.

Ánh mắt dò hỏi.

Ý anh là gì?

Nhân viên phục vụ giống như con cừu nhỏ bị nướng trên lửa, chỉ có thể chịu đựng ngọn lửa, thậm chí không có cơ hội phản kháng.

“Tôi sẵn sàng tha thứ cho anh.”

Nhân viên phục vụ bối rối vô cùng, luôn cảm thấy bây giờ mình đang làm một việc rất nguy hiểm, đặt tất cả hy vọng vào Lâm Phàm, thần tượng, thần thủ hộ, anh đừng bỏ rơi tôi, nếu không tôi thực sự sẽ xong đời đấy.

“Thật tốt, đó là cái kết đẹp.”Lâm Phàm nói.

Anh nhìn về phía ông Trương.

Ông Trương giơ ngón tay cái lên.

Lợi hại.

Giỏi thật đấy.

Có được sự thổi phồng từ bạn mình, Lâm Phàm lại càng vui hơn nữa.

Ông Trương hét lên với dân chúng xung quanh: “Có phải bạn của ta làm tốt lắm không?”

Dân chúng hô vang.

“Tốt!”

“Tốt lắm!”

“Tâm phục khẩu phục.”

Trong lòng bát thái tử gào thét, lòng ông đây không phục, chỉ là ngoài miệng phục thôi.

“Giờ đi theo tôi.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay ý bảo bát thái tử đi theo mình vào trong nhà hàng.

Sau bếp!

“Anh đến thật đấy à?”

Bát thái tử nào chịu nổi được uất ức như vậy, tên chó chết, nhìn thử xem, thật sự là quá đáng, trong ao đều là bát, vài chiếc găng tay nhựa ném tới trước mặt họ.

Rửa bát?

Có lầm không vậy.

Ta đường đường là bát thái tử kim ô tộc, địa vị cao quý, lúc huyễn hóa chân thân càng là hào quang chiếu rọi chư thiên vạn giới, ngươi cmn vậy mà lại bắt ta rửa bát cho ngươi, có tin ta xách đầu các ngươi đi rửa luôn không.

Phản đối thì vẫn là phản đối.

Lâm Phàm có ở đây thì bọn họ nào có cơ hội chống lại

“Cậu xem để bọn họ rửa bát một ngày có thể trừ hết tiền cơm hay không?”

Anh chỉ có thể hỏi nhân viên phục vụ, về phần nhân viên phục vụ thì vừa rồi đã hỏi quản lý, lúc quản lý thấy nhân viên phục vụ bị người ta đánh tới tấp, lập tức viện cớ đau bụng, trực tiếp co giò chạy mất.

Bây giờ, mọi thứ đã được giải quyết.

Lại vui vẻ xuất hiện, về phần tình huống bây giờ, hắn ta giơ hai tay đồng ý.

Nếu như người nói chuyện nhờ vả là người khác, chắc chắn hắn ta không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận