Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 392: Giống như đã từng quen biết (2)

Hạ Khôn Vân vội vàng đáp: "Ông yên tâm, tôi không phải loại người như vậy."

Độc Nhãn Nam nhìn ông ta bằng ánh mắt quái dị, cứ luôn có cảm giác là người này cố tình. Tuy đã qua nhiều năm như thế, tôi đã quên mất chuyện đó lâu rồi, nhưng ông như thế này cũng thật sự là quá đáng.

Có lẽ là cảm giác mình càng nói càng sai.

Hạ Khôn Vân trực tiếp ngậm miệng lại, không nói cũng không hỏi gì nữa, ông tự mình hiểu đi.

Lâm Phàm và ông Trương nhìn máy bay trực thăng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Lâm Phàm, tôi biết cái đó là gì á, đó là máy bay trực thăng, tôi có thấy trong thời sự rồi."

"Tôi cũng có thấy rồi, trong thời sự chiếu á."

"Đúng, chuẩn luôn."

Bọn họ giống như mấy đứa trẻ chưa từng trải sự đời, nhìn thấy những thứ mới lạ trong lòng lại ngập tràn vẻ hiếu kỳ.

Độc Nhãn Nam đi tới trước mặt Lâm Phàm, vỗ vỗ vai anh ta, nói: "Chú ý an toàn, gặp chuyện gì thì cứ chạy đi, an toàn là trên hết."

"Tôi và ông Trương rất an toàn mà." Lâm Phàm nói.

Độc Nhãn Nam muốn nói gì đó, nhưng thoáng chốc lại im lặng cho qua. Nói chuyện với bệnh nhân tâm thần là một chuyện gì đó rất vất vả.

Trước đó đã có thể không trò chuyện thì cứ thế mà không trò chuyện vậy, thuận buồm xuôi gió là được.

Rất nhanh sau đó.

Cánh quạt máy bay quay tròn.

Phạch phạch! Phạch phạch!

Máy bay trực thăng cất cánh, sau đó bay về phía xa.

Độc Nhãn Nam đứng dưới luồng gió nhìn về bóng đen ở phía xa, khẽ chau mày rơi vào trầm tư. Ông ta không biết chuyện kế tiếp sẽ như thế nào, nhưng chỉ mong là tất cả đều êm xuôi.

Độc Nhãn Nam lấy điện thoại ra gọi cho Hách Nhân.

Cuối cùng, ông ta vẫn là sợ gánh trách nhiệm.

Nói chuyện Lâm Phàm được Hạ Khôn Vân đưa tới tổng bộ, muốn cho người kia tham gia vào công cuộc tìm kiếm tiền bối Bạch Vân.

Trong điện thoại, Hách Nhân rất bình tĩnh.

Nhưng chỉ là bình tĩnh tối đa được vài giây.

Từng tiếng gào thét tức giận đinh tai nhức óc vang tới, bất chấp lý do mà mắng Độc Nhãn Nam một trận, tuyên bố rằng nếu như xảy ra chuyện không may thì tôi sẽ xách dao tới chém chết ông ở văn phòng tổng cục.

Độc Nhãn Nam để điện thoại ra sau lưng, mặc cho Hách Nhân đang bận bịu mắng chửi, ông ta chắp tay trở về văn phòng, kế tiếp còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

Cũng trong khoảng thời gian này.

Có rất nhiều người tới thành phố Duyên Hải, vốn rất bình thường. Mà cứ hễ là chuyện gì càng bình thường thì sẽ càng có vấn đề, ví dụ như là liệu có phải có vài chuyện cần nói về thành viên hội Ám Ảnh hay không.

Trên máy bay trực thăng.

Hạ Khôn Vân nhìn Lâm Phàm với ánh mắt tò mò, đồng thời ngó ánh mắt vô cùng tò mò nhìn Tà Vật Công Kê mà bọn họ đang ôm trong người. Nhưng Độc Nhãn Nam đã nói với ông ta, tà vật này là thú cưng của Lâm Phàm, đừng nên chọc tới.

"Thú cưng của cậu rất đáng yêu." Hạ Khôn Vân vuốt đầu Tà Vật Công Kê, mỉm cười nói.

Lâm Phàm đáp: "Cảm ơn đã khen."

Tà Vật Công Kê lại rụt đầu, không dám động đậy. Bàn tay đang xoa lấy nó có độ nguy hiểm quá cao, e là chỉ một cử động nhỏ thôi cũng có thể lấy mạng của nó.

Nó chỉ có thể dốc sức mà duy trì sự bình tĩnh.

Tuyệt đối không thể hoảng hốt.

Hạ Đô.

Đây là thủ đô, là nơi quan trọng nhất của nước. Cũng là nơi có nhiều cường giả nhất, nơi mà tà vật muốn tấn công nhiều nhất, nhưng chỉ là mãi vẫn không thể làm được mà thôi.

Ở trên nóc của tòa nhà tổng bộ.

Không ít người đang lẳng lặng chờ đợi ở đó.

Bố của Từ Tử Hạo là lãnh đạo Từ vẫn đứng im ở đó, chờ đợi Lâm Phàm đến.

Phía sau ông ta là mấy vị cường giả ở Hạ Đô, bọn họ xì xào bàn tán, có hơi nghi ngờ về vị cường giả được mời tới của thành phố Duyên Hải. Đã xem video livestream rồi, nhưng do quay từ khoảng cách quá xa, cuối cùng là cuộc phỏng vấn ở cự ly gần.

Bên trong vẫn có rất nhiều những khúc mắc vô cùng phức tạp.

Có thể là thầy của thằng nhóc này thích sự khiêm tốn, chuyện đẩy lùi tà vật rồi lại đùn công lao cho học trò là chuyện rất đỗi bình thường.

Không nói nhiều nữa.

Dù sao thì chính là không tin.

Không tin chính là không tin, bạn có thể đánh chết tôi sao?

Tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng truyền tới.

Mọi người ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đang từ từ đáp xuống, người tới rồi, vị cường giả trẻ tuổi ở thành phố Duyên Hải kia sắp sửa xuất hiện trước mặt bọn họ rồi. Tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, chúng tôi không tin, nói cái gì thì cũng đều không tin.

Lãnh đạo Hạ rất mong chờ để được gặp mặt Lâm Phàm.

Ông ta có được nhiều tư liệu hơn so với người khác, đến cả Độc Nhãn Nam cũng đã thừa nhận thực lực của người này, vậy còn có thể nghi ngờ gì nữa? Nếu như đối phương không có thực lực như vậy, dựa vào tính cách của Độc Nhãn Nam sẽ để cho đối phương tới đây sao?

Hạ Khôn Vân dắt Lâm Phàm và ông Trương xuống máy bay.

Tà Vật Công Kê được Lâm Phàm ôm trong ngực cảm nhận được khắp nơi đều là hơi thở của cường giả, lông gà run rẩy lên. Có nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ đã tới nơi kinh khủng nhất của thế giới loài người rồi sao?

Cuộc đời nội ứng như tôi cuối cùng đã đón tiếp được thời khắc vinh quang rồi, chỉ là đáng tiếc không có đồng loại nhìn thấy, nếu như tụi nó mà thấy thì nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt kính nể.

Anh hùng mãi mãi là những người tiến lên trong thầm lặng.

Không có tà vật nào biết được cuộc hành trình gian nan của anh hùng. "Ủa?"

"Ơ!"

"Có hơi thở của tà vật."

Các cường giả ở Hạ Đô cảm nhận được hơi thở của tà vật, ánh mắt sáng lóe như đuốc nhìn chằm chằm vào Tà Vật Công Kê, hơi thở kia chính là phát ra từ con gà mái trong ngực của người thanh niên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận