Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1246: Khéo hiểu lòng người (2)

Khéo hiểu lòng người (2)

Nhưng thật đáng tiếc.

Không có bất kỳ phát hiện nào.

Độc Nhãn Nam nhìn về phía sau, đệ tử đại tộc Tinh Không vẫn đang đi theo phía sau, còn chưa rời đi, đồng thời còn tốp ba tốp năm trò chuyện với nhau, tựa như đang thảo luận chuyện gì đó.

Ài!

Những kẻ theo dõi đều không có ý tốt.

Sẵn lòng nói cho các người biết, các người sẽ không chiếm được đồ vật gì tốt đâu.

Nếu tới gần bọn họ.

Có thể nghe được tiếng của bọn họ nói chuyện với nhau.

"Địa thế núi Trường Bạch dao động cực mãnh liệt chính là từ hướng này, xem ra có trân bảo."

"Cho dù có thì có thể thế nào? Không thấy bọn họ cũng đang đi về hướng đó à, coi như gặp được thì chúng ta cũng không chiếm được đồ tốt."

"Hừm, bây giờ tôi lại muốn Tam tộc lão tổ kia ra mặt, giết chết anh ta, nếu không chúng ta đi theo cũng không chiếm được lợi lộc gì."

"Nhanh thôi, chẳng mấy chốc sẽ phát sinh."

Bây giờ, Lâm Phàm chủ động ra tay với ba vị tộc lão, Tam tộc rõ ràng là muốn khai chiến, đến lúc đó lão tổ tới, trực tiếp chém giết, hết thảy đều sẽ không vấn đề.

Đến bây giờ, bọn họ mới phát hiện hành tinh này rất thần kỳ.

Chắc chắn không đơn giản như trong tưởng tượng.

Rất nhanh.

Bọn họ đi vào nơi phát hiện ra chuông cổ, chuông cổ đó đã bị khiêng về, tiếng chuông hút hồn người khác, có thể bắt được người trong hư cảnh, cũng may ngày đó có Lâm Phàm ở đây, hoàn hảo loại bỏ nó.

Nếu không có quỷ mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.

"Có chút hồi ức." Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phương xa, người khác nhìn không ra cái gì, nhưng anh có thể nhìn ra, ở một tầng cuối cùng đó có một luồng khí tức nặng nề sôi trào, đó là khí tức của cường giả.

Tiểu Bảo nói: "Lâm Phàm, anh nói xem người lợi hại như vậy tại sao lại ở tít phía trên kia?"

"Ừm, có lẽ là thích sự im lặng." Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: "Tôi đoán chắc là ông ta thích phong cảnh nơi này."

Lâm Phàm cười cười, không nói gì thêm, tâm trạng có chút chờ mong, đợi lát nữa nhìn thấy cường giả rồi, đến lúc đó phải luận bàn một phen, cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt.

Bọn họ không ngừng trèo lên, rốt cuộc đi ngang qua vị trí lúc trước của Cây Bồ Đề.

Đã từng bởi vì có sự tồn tại của Cây Bồ Đề, nơi này có một loại không khí đặc thù, nhưng từ khi Cây Bồ Đề bị Lâm Phàm mang về cục đặc biệt, nơi này bây giờ có vẻ rất bình thường.

Tâm trạng của đại sư Vĩnh Tín rất phức tạp, đang mong đợi có thể thu hoạch được cái gì, bây giờ rốt cuộc ông ta đã hiểu ra rằng, người chậm tay là người không có tư cách lấy được đồ tốt. Hãy nhìn Độc Nhãn Nam này đi, bình thường nhìn thì rất nghiêm túc, không ngờ là cổ tay lại cực kỳ nhanh nhẹn, thừa dịp người ta hôn mê, trực tiếp bóc lột trên cơ thể người ta.

Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?

Nếu như là ông ta, chắc chắn còn quá đáng hơn so với Độc Nhãn Nam, không lột sạch quần áo đối phương không ngừng tay, ngã phật từ bi, cần khéo hiểu lòng người.

Bọn họ theo hướng đỉnh núi mà đi đến.

Một cỗ uy áp bao phủ mà đến, phảng phất như bước vào một cấm địa nào đó, mà cấm địa đương nhiên là có cấm kỵ, người thường không thể đi vào. Bọn họ đi theo bên cạnh Lâm Phàm, không chịu ảnh hưởng, cho nên uy áp đều do Lâm Phàm gánh chịu.

Việc này tương đương với ném tiền vào trong thùng công đức, để Phật Tổ đối nghịch cùng với anh.

"Chi chi!"

Con sóc hai đuôi rất bất an, cuộn mình trong ngực Tiểu Bảo, run lẩy bẩy, nó đã sống ở núi Trường Bạch một thời gian dài, giống như cũng biết một chút về sự tồn tại nguy hiểm nào đó.

Vẻ mặt Hổ huynh và Ưng huynh nghiêm túc giống nhau.

Bọn họ cũng giống như sóc hai đuôi, vẫn luôn sống ở nơi này, đương nhiên biết có nơi không thể đi vào, bị bọn nó liệt vào cấm địa, mà nơi này chính là nơi hung hiểm nhất.

Đã thấy những động vật có linh trí giống như bọn nó xâm nhập vào bên trong.

Đều không có một ai đi ra.

Muốn nói rằng, nơi đó đã trải qua rất nhiều năm rồi.

Lúc này.

Nhóm đệ tử vẫn một đường đi theo kia gặp phải trở ngại, khi đối mặt với uy áp, mới bắt đầu thì bọn họ còn có thể chịu nổi, thế nhưng càng vào trong, uy áp càng nặng nề, giống như tảng đá lớn nghìn cân đè ở trên người họ.

Gặp được loại tình huống này, trong lòng mọi người đều nắm chắc.

Bỗng nhiên có uy áp bao phủ, nửa bước khó đi, đủ để chứng minh nơi này rất có thể là nơi quan trọng nhất của núi Trường Bạch, dự cảm sau đó ùn ùn kéo đến.

Đám đệ tử đại tộc Tinh Không lập tức rơi vào điên cuồng.

Thật sự bốc đồng.

Chỉ là vấn đề dần dần xuất hiện, từ khi không ngừng đi vào, uy áp ngày càng nặng nề, ép cho hô hấp đều khó khăn.

"Chết tiệt, tại sao bọn họ một chút cũng không bị gì?"

Một đám đệ tử đại tộc Tinh Không nhìn theo những bóng người đang càng ngày càng đi xa.

Trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Thật quá đáng.

Với uy áp bây giờ, Thánh Nhân cảnh còn có thể chống đỡ được, chỉ là núi cao đường xa, có quỷ mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Sợ là đến lúc đó cũng gánh không nổi.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước, quan sát tình hình ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận