Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 956: Thiên Thánh rất không vui, hậu quả cũng không đáng sợ

Thiên Thánh rất không vui, hậu quả cũng không đáng sợ

Cảm giác hai người trước mắt này giống như bệnh nhân tâm thần, không... có lẽ là bệnh nhân tâm thần, cũng không nhận ra, rất lạ, vừa tới đây mà thái độ đã rất ác liệt, tuyên bố muốn dẫn Hàn Tiểu Tiểu đi, cho dù là người quen cũng không thể làm như vậy được.

"Lâm trang chủ, theo như ý của ngươi là ngươi thật sự muốn đối nghịch với hoàng triều sao?" Địa Thánh ḍò hỏi, trong ḷòng suy nghĩ, tình huống rốt cuộc là ǵì lại có thể khiến Lâm trang chủ cho dù đắc tội với hoàng triều cũng không muốn giao người.

Lẽ nào... Lâm Phàm cũng không có được bảo tàng.

Nhưng nhìn dáng vẻ này rõ ràng chính là đã phát hiện ra điểm quan trọng, cách rất gần điểm quan trọng này, một khi giao hai người kia cho hoàng triều rồi, những nỗ lực trước đó đều sẽ thất bại trong phút chốc, bởi vậy mới chịu áp lực cực lớn cũng phải đối nghịch với hoàng triều sao?

"Tôi chưa từng đối nghịch với hoàng triều, huống chi tôi cũng không quen biết với hoàng triều." Lâm Phàm vô cùng khó hiểu, những người này từ đầu tới giờ nói những lời này khiến cho đầu óc của Lâm Phàm có chút tỉnh táo, luôn cảm thấy h́nh như có điểm nào không đúng.

Địa Thánh nói: "Nếu đã không muốn đối đầu, vậy th́ giao người ra đây cho ta."

"Không giao."

"Ngươi..."

Nhất thời.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí có vẻ rất dồn nén.

Rơ ràng ai cũng nói không muốn đối nghịch với hoàng triều, vậy th́ì giao người ra đây cho ta, thế nhưng tên này giống như uống nhầm thuốc, ngoài miệng nói không đối nghịch, nhưng chính là không phối hợp.

Hàn Yên rất bối rối.

Nàng ta không hiểu được hành vi của Lâm Phàm.

Nhưng nàng ta biết tuyệt đối không đơn giản, người có tâm tư thâm trầm như vậy sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn được, nhất định có âm mưu. Trong mấy năm nay Hàn Yên vẫn luôn suy đoán điều này.

Loại hành vi này rõ ràng chính là suy nghĩ quá nhiều.

Nói đơn giản chính là có chút bệnh.

Thiên Thánh vỗ nhẹ vai Địa Thánh: "Nói với hắn ta những lời này đã vô dụng rồi, vẫn nên bắt lấy hắn đi, chuyện này giao cho ta làm là được rồi, ngươi không cần quản."

Lúc này Địa Thánh đă không nói thêm ǵ nữa.

Hiển nhiên cũng đồng ý với đề nghị của Thiên Thánh.

"Lâm trang chủ, ngươi đây là đang tự t́m đường chết." Thiên Thánh chậm rãi đi tới hướng Lâm Phàm, khi vừa sải bước đến, một cỗ khí thế kinh người tỏa ra, bàn chân đặt xuống đất, lá cây xung quanh giống như gặp phải loại sức mạnh vô h́ình, vang lên âm thanh vù vù, tản đi theo bốn hướng.

Trong giang hồ, nếu có người biết Kiếm Thần Thiên Thánh sắp ra tay, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người tới xem, hơn nữa trong số người vây xem th́ì người tu hành kiếm đạo có nhiều nhất.

"Muội muội, muội đi mau đi."

Hàn Yên rất nghiêm túc, Thiên Thánh một khi đã ra tay chắc chắn sẽ không có cơ hội, thực lực của đối phương quá mạnh, đă là thần thoại trong vơ lâm, chớ thấy bọn họ có dáng vẻ trung niên, nhưng bọn họ đã trăm tuổi, v́ì tu vi quá mạnh mẽ mới khiến dung nhan của bọn họ không già đi.

"Tỷ, ta không đi."

Hàn Tiểu Tiểu lắc đầu, gương mặt lộ ra vẻ kiên định. Nàng ta chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi đây, cho dù rất nguy hiểm, đáng sợ đến thế nào, hay phải từ bỏ tính mạng, cũng chưa từng nghĩ tới việc rời đi.

"Muội có biết đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì hay không hả?" Hàn Yên nắm lấy bả vai của muội muội, quát lớn.

Vẻ mặt của nàng ta dữ tợn, đã phá hủy gương mặt xinh đẹp, nhưng bất cứ ai trong khoảnh khắc này đều cũng sẽ như vậy.

"Không đi."

Hàn Tiểu Tiểu giãy khỏi hai tay của tỷ tỷ, rất quật cường, "Nếu như mọi người đều chết hết, ta ở bên ngoài cũng vẫn sẽ bị người khác ức hiếp, chi bằng cùng ở với mọi người đi."

Địa Thánh khẽ cười nói: "Tỷ muội t́ình thâm nghĩa trọng đáng kính nể, nhưng các ngươi không đi được."

Đối với Địa Thánh mà nói, hắn cũng cảm thấy cặp tỷ muội này rất thú vị, coi hắn giống như không khí vậy. Thiên Thánh bắt lấy Lâm trang chủ chỉ là chuyện trong thời gian ngắn mà thôi, mà hắn ngồi tọa trấn, ai có thể đào tẩu được ngay trước mắt hắn đây.

Suy nghĩ kỳ lạ!

Ăn không nói có!

Mơ mộng hão huyền!

Hàn Yên dần b́ình tĩnh lại, giống như Địa Thánh đã nói, các nàng không đi được, với thực lực của nàng ta, ở trước mặt Địa Thánh căn bản không tạo ra được bất cứ gợn sóng nào, thậm chí đến cả bọt sóng nhỏ cũng khó mà tạo ra nổi.

Đây là sự chênh lệch giữa đôi bên.

Lúc này.

Thiên Thánh vươn tay, lấy xuống thanh cự kiếm đeo trên lưng, "Lâm trang chủ, ngươi thân là thế gia tiền triều, đương kim hoàng triều ân chuẩn cho ngươi quy ẩn núi rừng, v́ sao phải lội vũng nước đục này, hành vi của ngươi khiến cho cả Lâm gia phải mang tai họa ngập đầu rồi."

"Kiếm này đã rất lâu không ra khỏi vỏ, bởi v́ì đã rất lâu không gặp được người đáng để xuất kiếm, đến lúc này, không phải v́ì ngươi rất lợi hại, mà là Lâm phủ các ngươi thân là thế gia tiền triều, có nội t́ình và lịch sử hùng hậu."

"Ngươi hiểu ư của ta không?"

Thiên Thánh lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, ánh mắt ngập tràn tia sáng, đây là tinh thần chiến đấu đă dâng cao chót vót, biểu hiện của sự tự tin.

Lâm Phàm nghi hoặc nhìn người trước mắt này, đối phương nói rất nhiều, nhưng anh thật sự không nghe hiểu được, luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái lại, hiểu th́ hiểu, không hiểu là không hiểu.

"Không hiểu." Lâm Phàm lắc đầu, thể hiện vẻ nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận