Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 464: Bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần đấy (3)

Nhưng không phải ông ta kinh ngạc với hành vi dũng cảm của đối phương.

Mà là ông ta rất nghi ngờ tình hình an ninh ở hiện trường. Có thể để cho người khác có cơ hội chạy lên, cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người, cũng thật là quá khủng khiếp rồi.

Người đại diện tức giận nói: “Còn giải quyết thế nào nữa, bắt cậu ta lại, để cậu ta ngồi tù, nhất định phải phạt nặng, quá coi trời bằng vung rồi. Ông có biết chuyện này ảnh hưởng như thế nào đến chúng tôi không?”

“Còn những bảo vệ này nữa, đúng là như mấy tên ngốc mà, để mặc đối phương lên sân khấu. Trong thời gian đó, đến một người bình thường cũng phản ứng kịp.”

Người đàn ông trung niên đồng cảm nói: “Đúng là vậy, đám bảo vệ đó đúng là làm việc không đến nơi đến chốn. Nếu làm như anh nói, chắc chắn đã không xảy ra chuyện như thế này.”

Ông ta biết bảo vệ phụ trách nơi đó là vệ sĩ bình thường và bộ phận đặc biệt.

Vệ sĩ bình thường thì thôi đi.

Ông ta là muốn so sánh với bộ phận đặc biệt một chút.

Lúc gặp phải Tà Vật tấn công, đừng thấy bọn họ không phải lực lượng chính, nhưng cũng giúp được không ít việc, cũng có rất nhiều người đã hy sinh trong trận đấu với Tà Vật.

Thế mà người dân thành phố chỉ biết đến bộ phận đặc biệt, cảm ơn bộ phận đặc biệt.

Mà lại quên mất bọn họ.

Đây là còn việc do con người làm sao?

Người đại diện nói: “Sớm biết thì đã để các ông chịu trách nhiệm việc an ninh rồi.”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh cười nhẹ.

Đối với ông ta, nghe thấy câu này là đủ rồi.

“Khụ khụ!”

Lưu Ảnh đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, giả vờ họ nhẹ. Mặc dù bộ phận chúng ta đúng là có quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy chứ.

Anh ta vẫn còn đứng bên cạnh nhìn đấy.

Lưu Ảnh không rời khỏi mà đi đến, bây giờ anh ta đang nghĩ cách để đưa Lâm Phàm ra ngoài.

Chuyện này rất phiền phức.

Thành viên của bộ phận đặc biệt đâu có đặc quyền.

“Cô Mộ, chuyện này đúng là do sơ suất của chúng tôi mà ra, việc này chúng tôi sẽ không phủ nhận. Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng cô Mộ có thể đồng ý.”

Lúc Lưu Ảnh chuẩn bị mở miệng.

Mộ Thanh nãy giờ vẫn không nói gì chậm rãi nói: “Nếu đã là yêu cầu quá đáng thì đừng nói. Tôi sẽ không làm lớn chuyện này, tất cả đều xử lý theo pháp luật.”

Người đàn ông trung niên nói: “Chuyện này thì xin cô Mộ hãy yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý một cách công bằng.”

Lưu Ảnh vô cùng bất lực.

Sớm biết như vậy thì đã không nói là yêu cầu quá đáng rồi.

“Các người biết tên cậu ta không?” Lưu Ảnh hỏi.

“Biết, sao vậy?”

“Vậy các người biết khi lực lượng Tà Vật xâm lược, cuối cùng bị một người ngăn lại chứ.” Lưu Ảnh muốn bọn họ biết, người bị bọn họ nhốt bên trong là một anh hùng.

Người đàn ông trung niên cương trực công chính nói: “Tôi biết cậu ta là ai, nhưng tuyệt đối không thể vì cậu ta là ai mà xem thường pháp luật. Tôi là đại diện cho chính nghĩa, là người bảo vệ pháp luật, chỉ cần ai vi phạm pháp luật thì tôi nhất định sẽ bắt những kẻ đó.”

Lúc nói những lời này.

Ông ta cảm thấy chính nghĩa thật sự đến rồi.

Vì sự bảo vệ pháp luật của ông ta mà địa vị của cả bộ phận đột nhiên đột nhiên nâng cao lên rất nhiều.

Ở trước mặt thần tượng.

Hình tượng của ông ta trở nên vô cùng to lớn.

Ở trước mặt thành viên bộ phận đặc biệt, để bọn họ nhìn thấy một loại khí thế, cốt cách rắn rỏi, kiên quyết.

Tuyệt đối sẽ không vì quyền quý mà cong lưng.

Ông ta đã bắt đầu mơ tưởng, khi cấp dưới biết những lời ông ta nói, có lẽ sẽ càng sùng bái ông ta.

Mộ Thanh chuẩn bị rời khỏi đây, thành phố Duyên Hải thật sự là một nơi rắc rối. Trong lòng cô ta rất tức giận, có lửa giận muốn trút. Nhưng tu dưỡng nói với cô ta rằng, không thể nổi nóng, nhất định phải bình tĩnh.

Tĩnh lặng như nước, không cần hoảng loạn.

Vào lúc này.

Một giọng nói truyền đến.

“Rất lâu không đến đây rồi.”

Mọi người tìm kiếm giọng nói đó, vài người mặc áo dài trắng khiêng băng ca đi vào.

“Các người làm gì vậy, không biết đây là đâu sao?” Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi. Mấy người này từ đâu ra vậy, sao lại xuất hiện ở đây?

Hách Nhân tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phàm và ông Trương, nhưng không thấy bọn họ, chỉ nhìn thấy đối phương đang ngồi đó hét lên, ông ta trực tiếp để giấy tờ vào trong tay đối phương.

“Tự mình xem.”

Tính tình của Hách Nhân vô cùng bắt bẻ, phong thái của xã hội đen trấn áp cả đồn cảnh sát. Sau đó nhìn thấy Mộ Thanh, đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên một tia sáng.

“Người thật còn đẹp hơn trên tivi nhiều.”

Người đàn ông trung niên lật giấy tờ ra xem, một hàng chữ to thu hút sự chú ý của ông ta, ông ta vừa xem vừa đọc:

“Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”

Hách Nhân cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, chính là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thả người đi.”

“Thả người gì cơ?” Người đàn ông trung niên hỏi. Ông ta đã bị Hách Nhân làm cho rối loạn, đưa cho ông ta mấy giấy tờ này rồi lại bảo ông ta thả người, thật sự tưởng đây là kim bài miễn tử sao.

“Chính là hai người bị các người bắt đấy. Hai người họ là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, mắc bệnh tâm thần rất nặng, nhốt vào trong này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của họ, bệnh tình sẽ nặng hơn. Mau thả người đi, tôi còn phải đưa hai người họ về.” Hách Nhân thúc giục. Đối với ông ta, lúc Độc Nhãn Nam gọi điện thoại cho ông ta, thì ông ta đã biết tên đó muốn vứt chuyện này cho mình xử lý rồi.

Huống chi chuyện này đúng là rất phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận