Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1271: Long Thần: Cho tôi chút mặt mũi đi. Lâm Phàm: Không cho (5)

Long Thần: Cho tôi chút mặt mũi đi. Lâm Phàm: Không cho (5)

Tà Vật Công Kê có chút thương cảm, ý của đối phương là muốn chụp ảnh chung với Nhân Sâm, mà không phải là muốn chụp ảnh chung với Tà Vật Anh Hùng Vương nó, mẹ nó… ý gì đây, thái độ gì đây, vậy mà không thèm đếm xỉa đến Tà Vật Anh Hùng Vương ta.

Ngươi muốn chụp ảnh chung với ta, ta cũng không thèm để ý đến người đâu.

Đồ ngốc.

Tách tách!

Ông chủ hài lòng cầm điện thoại, sau đó, ông ta phục vụ Lâm Phàm và Tiểu Bảo rất tốt, bởi vì không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Bảo, ông ta lấy lý do muốn chụp ảnh với Tiểu Bảo mà kéo Lâm Phàm vào chụp chung.

Mấy tiếng sau.

Ông chủ đứng trước cửa hàng, khom người cúi chào tạm biệt mấy người Lâm Phàm: “Các vị quý khách đi mạnh khỏe.”

Người qua đường tỏ vẻ khinh bỉ.

Làm ăn mà đến cái mức này, quả thực là không biết xấu hổ.

Các người thì biết cái gì, đợi đến lúc các người hiểu được, tất cả đều đã muộn rồi.

“Lời rồi, thực sự lời to rồi.” Ông chủ kích động đứng trước cửa, những tấm ảnh trong điện thoại của ông ta là thứ quý giá nhất của ông ta lúc này, ông ta muốn in ra, dán ở cửa ra vào, cũng muốn đổi lại tên cửa hàng.

Tên cũng đã nghĩ xong rồi.

“Khu trò chơi được Nhân Sâm Vương yêu thích”

Số từ hơi nhiều, tên cũng hơi dài.

Những điều này đều không phải là vấn đề.

Mà máy chơi game kia cần phải phong tỏa lại, xem như đồ cất giữ, ông ta cũng đã nghĩ xong bài quảng cáo rồi, nếu muốn chơi chung máy chơi game với Lâm Phàm, hãy đến khu trò chơi chơi trong ba giờ, từ đó chọn ra hai người may mắn nhất, và được chạm vào nó trong vòng năm phút.

Nghĩ đến đây.

Ông chủ nở nụ cười bỉ ổi.

“Ông chủ, chúng tôi tới rồi, khoảng thời gian này không có chúng tôi, chắc việc làm ăn của ông không tốt nhỉ, chỉ cần ông cho chúng tôi mỗi người một chai cocacola thì chúng tôi sẽ tha thứ cho ông.” Một đám học sinh tiểu học đi tới, cậu nhóc mập mạp dẫn đầu ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn ông chủ.

Nếu là lúc trước.

Có lẽ ông ta đã cúi đầu rồi, nhưng bây giờ…

“Xéo đi, lo học tập cho giỏi đi, suốt ngày chơi game, nói cho bố mẹ các cậu giờ, đi, đi đi…” Ông chủ xua tay, đuổi đám học sinh tiểu học này đi.

“Ông… ông chủ, ông bắt nạt người ta…” Đám học sinh tiểu học có lòng tự trọng rất mạnh, bị ông chủ nói như vậy, mắt đỏ lên, tức giận rời đi: “Sau này chúng tôi sẽ không tiếp tục đến chỗ ông chơi nữa, cho dù ông cầu xin chúng tôi thì chúng tôi cũng không thèm để ý đến ông nữa.”

Thờ ơ nhìn đám học sinh tiểu học rời đi.

Đóng cửa!

In ảnh.

Người Long Quốc sinh sống trên hành tinh rất hạnh phúc.

Tà Vật biến mất rất lâu rồi.

Không còn thường xuyên quấy nhiễu như trước nữa, cho dù Tà Vật có xuất hiện, cũng chỉ là tình cờ lạc đường đến mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn đối nghịch với loài người.

Mặt trời lặn ở phía Tây.

Cục Đặc Biệt.

“Lâm Phàm…” Long Thần xuất hiện, Lâm Phàm đang chuẩn bị trở về ngủ thì bị gọi lại.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Có chuyện gì không?”

Long Thần thực sự không ngờ tới Lâm Phàm có thể bình tĩnh như vậy, cũng bội phục tâm lý của đối phương, bất kỳ người nào chém chết ba vị Lão tổ, hoặc là trốn đi tạm tránh đầu ngọn gió, hoặc là phách lối tuyên chiến, tuyệt đối không thể làm được như thế này.

“Đã giải quyết xong rồi, tam tộc đã nói rồi, sẽ không tới nơi này gây phiền phức, ngược lại các Lão tổ đại tộc khác hỏi tôi về cậu, bởi vì sự tồn tại của cậu, hành tinh này đương nhiên sẽ an toàn hơn nhiều.” Long Thần nói.

Lâm Phàm nói: “Cảm ơn, chỉ cần bọn họ không có ác ý gì với bạn bè của tôi là được, tôi rất hoan nghênh họ tới làm khách, hơn nữa, bây giờ tôi cũng có chút tiền, có thể mời họ ăn bữa cơm.”

Không biết vì sao.

Long Thần luôn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Lâm Phàm có chút kỳ lạ, không giống như trước, thực sự rất kỳ quái.

“À, đúng rồi, còn có một chuyện cần phải chú ý, Tiểu Như Lai vẫn luôn hy vọng cậu có thể cùng ông ta đến cấm địa, cậu tuyệt đối không phải để ý đến ông ta, cấm địa rất nguy hiểm, đó là một nơi nguy hiểm xuất hiện rất lâu trước đó, rất nhiều cường giả sau khi vào đó, cũng không thể đi ra ngoài được.”

“Nếu như ông ta tìm cậu, cứ từ chối là được rồi.”

Long Thần biết Tiểu Như Lai e là sẽ không buông tha cho Lâm Phàm, khoảng thời gian trước vẫn luôn lừa dối ông ta, ông ta không thèm để ý mà thực lực của Lâm Phàm mạnh như vậy, ở trong mắt Tiểu Như Lai, đây chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc đi xa.” Lâm Phàm sẽ không tùy ý đi đến nơi đó, anh không yên lòng, sợ sau khi mình đi sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, đợi ở chỗ này là được rồi, cuộc sống mỗi ngày đều có quy luật, rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

Chủ đề này kết thúc ở đây.

Tiếp đến nên nói gì bây giờ?

“Được, vậy tôi đi đây.” Long Thần nói.

Lâm Phàm nói: “Ngủ ngon!”

Không có ý giữ lại.

Người bình thường sẽ nói, cùng ăn bữa khuya, ca hát, có nhiều người ăn bữa khuya xong, sau đó còn chuẩn bị một phòng để ngủ?

Long Thần rời đi.

“Lâm Phàm, ông ta nói cho cậu những điều này là có ý gì thế?” Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm nói: “Ông ta thích giúp đỡ người khác, biết tôi và người ta có mâu thuẫn nên giúp tôi giải quyết, nếu như không phải muộn quá rồi thì tôi sẽ mời ông ta đi ăn thịt nướng, nhưng muộn quá rồi, vẫn là về nhà thì tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận