Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1150: Chu Hổ tôi chính là tấm gương để tất cả mọi người học tập.

Chu Hổ tôi chính là tấm gương để tất cả mọi người học tập.

“Ngươi cứ dẫn nó theo một cách rêu rao như vậy không sợ bị người ta cướp mất à?”

Hàn Yên đã biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn muốn thử hỏi.

“Hử, cướp ai cơ?” Lâm Phàm nghi hoặc.

Anh không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Hàn Yên.

“Nó…” Hàn Yên chỉ vào Nhân Sâm, trong ánh mắt bình thản cũng có một chút tia tham lam, chỉ là nàng ta che giấu rất kỹ mà thôi, bất kỳ ai nhìn thấy bảo bối lượn lờ ngay trước mặt mình như vậy cũng đều không thể chịu đựng được.

Lâm Phàm nói: “Làm gì có ai cướp nó đâu, với lại có tôi bảo vệ nó mà.”

Lời nói của anh vô cùng tự tin.

Nhân Sâm nhìn Hàn Yên.

Cô gái này hình như cũng hơi có ý đồ với nó.

Nhân Sâm không nghĩ theo hướng tiêu cực, mà là đang nghĩ, cô gái này muốn có một tình yêu khác biệt chủng tộc, hình thức sinh sản với nó hay sao?

Nếu như nàng ta không để ý, vậy Nhân Sâm tôi cũng sẽ không để ý.

Thần Đạo mở ra.

Không khí tín ngưỡng không ngừng bao trùm lấy mọi người.

Còn có cả mùi hương khói.

Đã có người treo ảnh của Nhân Sâm lên tường, mỗi ngày đều cầu nguyện, chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, hương khói và tín ngưỡng hòa quyện vào nhau.

Tuy rằng Nhân Sâm không hiểu rõ lắm về Thần Đạo, nhưng Thần Đạo phân ra thành rất nhiều nhánh, có nhánh cấp dưới, sẽ căn cứ vào mức độ tín ngưỡng của đối phương, truyền sức mạnh của mình vào người các tín đồ, bồi dưỡng ra các Thần Sứ, Thần Chiến Sĩ, Thần Nữ...

Đều là những người được tạo ra với mục đích bảo vệ nó.

Nhưng đối với Nhân Sâm những điều này quá phiền phức, nó cảm thấy bây giờ đi theo chủ nhân rất tốt, vô cùng an toàn, sao lại phải tự làm khổ mình.

Hàn Yên cũng không nói nhiều lời.

Những điều này không liên quan gì đến nàng ta cả.

“Những thành thị ở chỗ các ngươi không giống với chỗ của bọn ta.”

Hàn Tiểu Tiểu rất tò mò quan sát những tòa kiến trúc xung quanh, hơn nữa còn có rất nhiều đồ vật lạ mắt, từ trước đến giờ nàng ta chưa bao giờ thấy cả.

“Vậy à?” Lâm Phàm bật cười: “Vậy phong cảnh chỗ bọn ngươi như thế nào?”

Hàn Tiểu Tiểu nói: “Thì giống hệt với những gì có trong phim cổ đại của các ngươi, nhưng mà còn hoành tráng hơn trong phim nhiều, nếu có thời gian ta có thể dẫn ngươi đi thăm quan.”

“Được.” Lâm Phàm cười nói.

Hàn Yên cảm thấy muội muội của mình đi hơi sát đối phương, nàng ta là tỷ tỷ, thực ra rất sốt ruột, hi vọng muội muội có thể nhìn thấu con người lòng lang dạ sói của đối phương.

Nhóm người đi trên đường lớn.

Lâm Phàm đi cùng với bạn của mình cảm thấy rất tốt, có thể gặp được Tiểu Tiểu, vậy có phải cũng sẽ gặp được Thanh Liên.

Nha đầu Thanh Liên đó chắc chắn sẽ rất nhớ mình.

“Không biết vì sao, ta luôn có cảm giác như đã từng quen biết ngươi, lần đầu gặp mặt ngươi nói những lời đó làm ta cảm thấy rất tò mò, thực sự chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?” Hàn Tiểu Tiểu hỏi.

Hàn Yên nghe thấy muội muội mình hỏi như vậy, cũng yên lặng lắng nghe.

Nàng ta cũng cảm thấy như vậy.

Thực sự rất kỳ lạ.

Chưa từng gặp, nhưng lại có cảm giác đã quen biết từ trước.

“Đã từng gặp hay chưa từng gặp thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ chúng ta đã gặp nhau, vậy thì không cần phải nghi ngờ gì nữa có đúng không?” Lâm Phàm cười nói.

Trong lòng anh rất rõ ràng.

Những chuyện đã xảy ra trước kia không hề quan trọng.

Phải biết trân trọng hiện tại.

Ông Trương nói: “Lâm Phàm, cậu nói thâm sâu quá, tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Không sao, tôi hiểu là được rồi.” Lâm Phàm mỉm cười đáp lại.

“Ừ, cũng có lý.”

Tà Vật Công Kê nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, cảm thấy nhân loại ngu xuẩn này đã có chút thay đổi, nó đã sống cùng với Lâm Phàm mấy tháng, không dám nhận mình vô cùng hiểu rõ Lâm Phàm, nhưng cũng biết đặc điểm tính cách của anh, anh khác nhiều so với lúc trước.

Hàn Yên chế giễu nói: “Trò mới mà ngươi nghĩ ra đây hả?”

“Không phải, là thật lòng.” Lâm Phàm nói.

“Ha ha”

Hàn Yên nở nụ cười châm biếm, điệu cười như vậy nếu như gặp phải người nóng tính e là đã giơ tay tát vỡ mồm đối phương rồi, không biết cười thì đừng có cười, cười vậy khiến người ta bực mình.

Hàn Tiểu Tiểu phát hiện ra tỷ tỷ mình chống đối lại đối phương, mới kéo nhẹ tay áo của tỷ tỷ nói: “Tỷ tỷ, có phải tỷ thích hắn?”

Hàn Yên nghe thấy những lời này, thì trợn trừng mắt.

Nói cái gì vậy?

Nàng ta không ngờ rằng muội muội lại nói với mình những lời này, trực tiếp khiến cho nàng ta sợ đến nỗi suýt thì bùng nổ.

“Muội nói cái gì vậy?” Hàn Yên trừng mắt nói.

Không có gì, chỉ cảm thấy tỷ tỷ luôn tìm cách nói chuyện với hắn, khiến muội tưởng rằng tỷ tỷ thích hắn, nếu như tỷ tỷ thích, muội sẽ dốc hết sức hỗ trợ. Hàn Tiểu Tiểu cổ vũ Hàn Yên.

Hàn Yên ôm lấy ngực, tức đến ói máu, cho dù nàng ta có thích một con lợn, một con chó, thì cũng không thể nào thích loại người đó, thẩm mỹ của mình trong mắt muội muội lại kém đến vậy hay sao?

Hàn Tiểu Tiểu nghe thấy vậy, suy nghĩ rằng bí mật nhỏ của tỷ tỷ đã bị nàng ta nhìn ra, mới biểu hiện vẻ căng thẳng mà thôi.

Bất giác.

Bọn họ đã đến Liên minh Cao Viện.

Lúc trước Liên minh Cao Viện đã từng vô cùng phát triển, nhưng ai mà ngờ được, sau khi phát triển đến thời kỳ hoàng kim, thì bắt đầu tụt dốc, không phải do học sinh không giúp sức mà là những đệ tử của Đại tộc Tinh Không kia, căn bản không ra sức dạy dỗ bọn họ tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận