Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 231: Lại hay đến mức làm nổi hết da gà một lần nữa

Mẹ kiếp!

Để tôi xem trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì.

Ban đêm.

Tin tức buổi tối.

Đoạn Sơn Hổ rất khó chịu với Lâm Phàm, không những đàm phán thất bại mà đến cả những chuyện giang hồ cũng không nói được, hơn nữa lại còn bị khí thế của đối phương áp chế không có đường lui, thẳng thừng bị nắm thóp làm cho anh ta rất mất mặt trước đám đàn em của mình.

Anh ta nằm trên ghế sô pha xem tin tức.

Mặc dù thân là cặn bã của xã hội nhưng mà mỗi ngày anh ta đều quan tâm tới tin tức, dựa theo hướng đi của tin tức mà điều chỉnh và cải cách hướng đi của mình cho đúng đắn, đây là chuyện mà một vị đại ca thành công nhất định phải làm.

Nếu như theo không kịp thời đại vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh ta sẽ bị đào thải.

“Tin tức đài chúng tôi thu được hôm nay, hôm nay, bệnh viện Nhân Hòa đã xuất hiện một sự kiện xét nghiệm máu hiến tế bào gốc với quy mô lớn...”

Đoạn Sơn Hổ thảnh thơi hút thuốc, uống trà, nhưng mà đến khi trên TV xuất hiện khuôn mặt quen thuộc kia, anh ta trợn to hai mắt.

Con mẹ nó!

Thật vậy à.

Anh ta không thể nào chấp nhận được cảnh tượng trước mắt, nếu như không có nhìn lầm thì người được phỏng vấn kia chính là Chúc Phi.

Ngay sau đó.

Mấy lời mà Vương Mãnh nói kia liền làm cho Đoạn Sơn Hổ nghe xong mà cảm thấy buồn nôn.

Vậy mà lại nói Chúc Phi là một người có trái tim lương thiện?

Mấy lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng có thể nói ra được, quả nhiên là không cần mặt mũi mà, một chút mặt mũi cũng không cần.

Sau đó còn nói đến viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa.

Tất nhiên là anh ta biết Chúc Phi đã xem trọng viện phúc lợi trẻ em đó, cứ luôn kiếm chuyện ở chỗ đó, nhưng mà bây giờ người của viện phúc lợi trẻ em đều đang tán dương Chúc Phi đó.

Rốt cuộc là đã nhận bao nhiêu tiền trái với lương tâm mới có thể nói tốt cho loại người này được chứ.

Con người bây giờ rốt cuộc là sao đây?

Ai cũng không cần tôn nghiêm đến như vậy sao?

Trong biệt thự.

Lâm Phàm ngồi ở trong thư phòng, anh ta đang loay hoay với cái máy vi tính.

Tin tức được phát ra trên TV chẳng làm anh ta hứng thú chút nào cả, anh ta vẫn luôn cho rằng mình chính là một người tốt.

Trên vách tường có treo một bức tranh.

Anh ta đứng đối diện với bức tranh này, gỡ bức tranh xuống thì liền lộ ra cái két sắt được khảm trên tường.

“Chìa khóa ở đâu rồi nhỉ?”

Lâm Phàm nhớ lại ký ức trong đầu, ồ, chìa khóa đặt ở trong văn phòng của tập đoàn, thật sự là một chuyện làm cho người ta đau đầu mà, muốn mở két sắt ra thì còn phải đến tận văn phòng của tập đoàn lấy chìa khóa, quá lãng phí thời gian.

Năm ngón tay của anh ta bắt lấy cạnh của chiếc két sắt, thẳng tay cào nát nó, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, xé chiếc két sắt ra.

Thứ được đặt bên trong là các loại chìa khóa.

Nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phàm nhất lại chính là một chiếc máy tính xách tay.

Trở lại trước bàn sách, anh mở máy tính xách tay ra, giao diện hiện ra ô cần phải điền mật khẩu, anh ta suy nghĩ một hồi, điền mật mã sinh nhật vào.

Ting!

Màn hình máy tính được mở ra.

Trên màn hình không có phần mềm nào cả, chỉ có một tệp văn kiện lẻ loi nằm ở đó.

Nhấp mở tệp văn kiện, bên trong có rất nhiều video.

Tiện tay mở một cái video ra.

Trong đó là hình ảnh Chúc Phi cầm súng, chĩa họng súng về phía người đàn ông bị trói. Anh ta cười điên cuồng, bằng một tiếng, bắn ra một phát thủng đầu của người đàn ông đó, máu tươi tóe ra đầy đất.

Nhấp mở một cái video khác.

Đều là những video ngược đãi và giết người của Chúc Phi.

Người trẻ có.

Người già có.

Trẻ em có.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Lâm Phàm xem qua tất cả các video một lần, kết luận cuối cùng chính là...

“Thì ra anh ta lại xấu xa đến vậy đấy.”

Anh ta ngồi suy tư, tự ý tổn thương người khác chính là hành vi sai trái, mà những hành vi trong video lại càng thêm hung ác hơn, sao lại có thể tùy tiện giết người được chứ.

Anh ta tắt video, mở trang web ra muốn hỏi một chút xem phải làm như thế nào mới có thể trở thành một người tốt.

[Tôi là một người xấu đã làm nhiều việc ác, nhưng bây giờ tôi muốn trở thành người tốt, vậy nên tôi cần phải làm như thế nào?]

Nhấp chuột một cái để tìm thông tin.

Giao diện chuyển sang một màn hình mới, hiện ra rất nhiều cách nói. Anh ta nhấp vào thì thấy bài đăng viết:

[Báo cảnh sát hỏi thử xem.]

Lâm Phàm suy nghĩ một lát, cảm thấy câu này rất có lý, gặp phải những chuyện mà mình không hiểu thì đi hỏi cảnh sát là chuyện đúng đắn nhất, các anh cảnh sát nhiệt tình chắc chắn có thể giải đáp được thắc mắc trong lòng của anh.

Anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Hàn Lị là một nhân viên kết nối tổng đài, công việc của cô ấy chính là nghe các cuộc gọi tới, hỏi thăm tình hình, đăng ký tin tức. Mặc dù trực ca đêm rất mệt mỏi nhưng mà trách nhiệm mang trên mình lại càng quan trọng hơn.

Khi cô ta đã chọn làm công việc này thì cô ta sẽ phải gác lại những khó khăn, dùng tinh thần chân thành thận trọng để đối mặt với công việc này.

Điện thoại vang lên.

[Xin chào, đây là phân cục thành phố H, xin hỏi anh gọi đến đây có chuyện gì không?]

Hàn Lị nói rõ ràng từng chữ, giọng nói ôn hòa làm cho người ta có cảm giác rất gần gũi, giống như là có bất cứ chuyện gì cần đều có thể chia sẻ với cô ấy vậy.

“Tôi có chuyện này muốn hỏi cô, cô có thể giải đáp thắc mắc cho tôi hay không?” Lâm Phàm hỏi.

Anh đã xem nội dung trên mạng, thật ra đó là bài văn của một đứa trẻ học tiểu học, tên của bài văn là [Có việc gì khó cứ gọi cho chú cảnh sát]. Nội dung trong đó viết rất hay, gặp được vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại là được.

Anh đã học cách làm trong bài văn đó.

Hàn Lị nói: “Có thể chứ, anh hãy nói ra vấn đề của mình đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận