Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1136: Trở về! (2)

Trở về! (2)

“Bạch bạch.” Cáp Lân xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, anh ta nhìn về phía thông đạo, cái nhìn đó khiến cho anh ta toàn thân phát run, đạo tâm kiên định bắt đầu lung lay.

Chỉ là một cái nhìn đã có thể khiến cho đạo tâm của anh ta dao động.

Thật là đáng sợ.

Lâm Phàm nói: “Ta có thể cảm nhận được...”

Cáp Lân nghi ngờ nhìn bác, rốt cuộc là cảm nhận được gì, tại sao không nói ra.

Lâm Phàm không nói anh có thể cảm nhận được, ở nơi phương xa vô tận kia có cường giả, không phải cường giả mà anh thổi phổng lên, mà là một cường giả chân chính, nhưng thật sự anh phải quay về.

Thật nhớ.

Anh rất nhớ Ông Trương và vợ.

Anh thích được so tài cùng cường giả, nhưng khi so sánh giữa việc mình thích và người mình thích, cuối cùng vẫn là không quan trọng.

Bên trong những tháng ngày dài đằng đẵng.

Tuy nói rằng Lâm Phàm luôn đọc sách, nhưng anh ta cảm nhận được tự nhiên nên mỗi giây mỗi khắc đều đang tu luyện, sức mạnh lớn hơn trước, đây chính là chuyện anh thấy đau đầu nhất, sức mạnh to lớn không bị khống chế, rất có khó cường giả nào có thể địch lại anh.

Nếu như phải nói.

Thần Long và Tiểu Như từng đến cũng không tồi.

Nhưng hiện tại...khó mà nói.

Đột nhiên.

Một người khổng lồ càn rỡ cười lớn từ bên trong thông đạo vô số ngôi sao đi ra, tiếng cười hóa thành sóng âm, phá vỡ những ngôi sao xung quanh, những ngôi sao bị bàn tay lớn chạm qua đều vỡ nát.

“Người thủ hộ, để ta nghiền nát ngươi.”

Cáp Lân đang đứng sau Lâm Phàm, trong con ngươi chỉ có bàn tay khổng lồ đang xòe rộng, cơ thể và bộ não đều phát run, khi con người đối mặt với khoảnh khắc nguy hiểm, bộ não sẽ lập tức thanh tỉnh, nhưng sự thanh tỉnh của anh ta lại là không động đậy, không kháng cự, tùy ý bị đối phương giết chết.

Không có bất kỳ cơ hội sống nào.

Chỉ có thể đợi cái chết.

Lâm Phàm giơ tay lên, đập tới một chưởng.

“Phục Yên Ấn”

Ầm đùng!

Người khổng lồ to bằng cả hành tinh chịu phải một lực nghiền ép đáng sợ, không ngừng, liên tục vỡ vụn, kêu lên thảm thiết, hóa thành một hạt bụi trong vũ trụ, lặng lẽ trôi nổi trong vũ trụ tăm tối.

Sự sụp đổ của người khổng lồ đối với những sinh vật không ảnh hưởng gì tới những sinh vật chưa được biết đến này.

Dần dần.

Những sinh vật đó băng qua bầu trời đầy sao, càng ngày càng dần , giống như chúng đang đi ra từ thông đạo.

Lâm Phàm hít sâu một hơi.

Năm ngón tay nắm chặt.

Đợi một chút nữa đây sẽ là cú đấm mạnh nhất từ trước đến nay của anh, toàn lực đấm ra một quyền.

Biểu cảm ngạc nhiên nhìn.

“Người thủ hộ, mày ngoan ngoan nhượng bộ đi.”

“Chinh phục giới vực nhỏ bé này.”

Vô số những sinh vật khủng bố điên cuồng hò hét, kêu gào.

Sức mạnh của Lâm Phàm ngưng tụ đến cực điểm, anh ta dùng nắm đấm đánh tới thông đạo, bỗng chốc thời gian giống như ngưng đọng, mọi thứ đều đình trệ, trong nháy mắt, tính từ điểm nắm đấm của Lâm Phàm, một cỗ vô hình va chạm trải dài đến vũ trụ vô tận.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi những ngôi sao lơ lửng trong vũ trụ bị một cỗ sức mạnh vô hình phá vỡ, thì mới biết một quyền đó của Lâm Phàm chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.

Một con quái vật to bằng cả mặt trời, dữ tợn đáng sợ, nhưng đột nhiên, cơ thể của nó đứng yên, bỗng tiếng vỡ vang lên, trực tiếp vỡ nát, những ngôi sao lớn nhỏ có máu lơ lửng trong vũ trụ.

Đây chỉ là một góc của núi băng.

Những sinh vật khác đều phải hứng chịu sự hủy diệt của đợt tấn công.

Tiếng hét thảm thiết truyền đến.

Không biết là tiếng hét của ai.

“Cường giả cấm kỵ, địa giới cấm kỵ, chạy, mau chạy.”

“Không...”

“Chúng ta là sinh vật cấm kỵ vạn muôn đời bất diệt, tại sao có thể bị hủy diệt.”

Rất nhanh.

Thông đạo đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Cáp Lân và ý chí đều há hốc mồm nhìn.

Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Cáp Lân nghĩ, tại sao người cha ‘ha ha’ của mình lại có thể quen được cường giả mạnh như vậy.

Trông anh ta bình thường phổ thông như vậy.

Thậm chí còn không phải là đệ tử của tông môn.

Lâm Phàm lạnh nhạt đứng phía trước thông đạo, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương xa cực hạn.

Trong lòng nghĩ.

“Cường giả, có cơ hội chúng ta lại đánh.”

Đến cuối cùng anh vẫn không bước vào một bước kia, tiến vào thông đạo để tìm cường giả có thể gây hứng thú cho anh.

Giống như một loại ý chí nào đó đang tác động lên thông đạo.

Vết nứt của thông đạo từ từ nhỏ lại, cuối cùng là khép lại triệt để, vĩnh viễn đóng lại, từ giờ trở đi cũng sẽ không mở lại nữa.

“Kết thúc rồi.” Lâm Phàm nói.

Cáp Lân: “Đây chính là sự tồn tại mà bác quan tâm sao?”

Lâm Phàm muốn nói với Cáp Lân, anh không quan tâm những thứ này, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Tiểu Hoàng thật lâu, hoặc là tự mình đưa tiễn Tiểu Hoàng, nhưng không ngờ Tiểu Hoàng có thể sống.

Anh đã không thể đợi được nữa.

Chỉ có thể hoàn toàn buông bỏ nhận thức, tìm kiếm hỗn loạn cần được giải quyết.

Càn Nguyên tông.

Lâm Phàm đã trở về, Tiểu Hoàng ngửi được mùi liền chạy đến, giơ hai chân trước kéo đùi chủ nhân của mình.

Cáp Lân ở bên cạnh, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn sau những chuyện vừa xảy ra, cả người ngây ra thất thần, có lẽ cả đời này cũng không quên được.

Lâm Phàm ngồi xổm xuống vuốt ve lông của Tiểu Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận