Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1186: Lâm Phàm bị sa thải

Lâm Phàm bị sa thải

Nói đến đây.

Nhân viên lái xe hậu cần lão làng lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Chí.

Giống như đang nói... tôi luôn cảm thấy cậu như đang nói với tôi, hơn nữa trong ngôn từ có ý rất rõ ràng, chính là nói có thực lực ai tình nguyện làm hậu cần.

Chỉ là Trình Chí trong thời khắc này không để ý tới lời nói khi nãy đã tạo ra bao nhiêu tổn thương nhất định cho đám người.

Hắn muốn để cho bọn họ biết, rằng hắn thật sự không biết.

Có lẽ mọi người có thể không tin.

Nhưng tình huống thật sự chính là như vậy.

"Tôi có thể làm chứng, khi còn ở trong học viện, Trình Chí yếu nhất, đến cả vũ khí cũng không cầm được, bị người ta đánh một đòn là đi, cho nên không ai nguyện ý luyện tập chung với cậu ấy." Chương Nhạc nói ra đều là lời nói thật, nhưng chẳng hiểu vì sao chính hắn cũng có chút không tin được.

Tình huống rõ ràng chân thật đến như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Tiêu Hồng nhìn hắn.

Trình Chí gật gật đầu, "Lời cậu ấy nói đều là sự thật!"

Tiêu Hồng không nói thêm gì, cầm lấy ống nghe điện thoại lên nói: "Báo cáo tình huống nhiệm vụ, cứu nhà khoa học ở thành phố Diêm Hồ là một cái bẫy, vì không biết nguyên nhân vì sao nhà khoa học biến dị trở thành quái vật không rõ, quái vật nhà khoa học bị nhốt trong căn cứ dưới lòng đất, dụ chúng ta tới đây, mở cửa chính của căn cứ ra, có được trí tuệ cực cao, cần đánh giá lại quái vật một lần nữa."

Sau khi dứt lời, Tiêu Hồng thở dài.

Nghĩ tới các đồng đội đã hi sinh, tâm trạng rất không tốt.

"Mẹ nó!" Nhưng vào đúng lúc này, Vương Tiểu Quân lộ ra vẻ mặt hối tiếc, "Tôi nên gọi cho Chiến Sĩ Ánh Sáng, nếu như anh ấy xuất hiện nhất định sẽ không có chuyện gì."

"Anh câm miệng cho tôi!" Tiêu Hồng nói.

Vương Tiểu Quân rụt lại cái đầu, biết tâm trạng của tổng đội trưởng không tốt, không tiếp tục nói nhảm, hắn chỉ cúi đầu vẩu môi, hiển nhiên vẫn có chút hối hận.

Chiếc xe chạy bon bon, đường xá cũng không tốt, xóc nảy không ngừng, giống như tâm tình của bọn họ, rất dồn nén, rất không bình tĩnh.

Chương Nhạc nói: "Có phải cậu lén tu luyện hay không?"

"Tớ..." Trình Chí khóc không ra nước mắt, cũng không biết nên giải thích như thế nào loại tình huống này, hắn rất muốn nói, tớ thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi ấy có một suy nghĩ xộc lên, muốn đi cứu người, thậm chí đã chuẩn bị sẵn phải hi sinh, ai có thể nghĩ đến con quái vật này quả thật trông khá mà không dùng được, không có tác dụng gì.

Trong lúc đó.

Hắn đã nghĩ đến một loại khả năng.

Là hắn ở học viện luyện cùng với anh Lâm liền luyện ra được?

Nhưng ngẫm lại có chút không có khả năng.

Khoảng thời gian đó dù là một lần cũng không đỡ được, lần này hắn có suy nghĩ hoài nghi chính bản thân mình.

Có phải hắn bỗng nhiên thức tỉnh rồi chăng.

Mạnh Cẩm Hạ vẫn luôn chú ý tới Trình Chí.

Cô vẫn cho rằng bản thân là người ưu tú nhất trong nhóm thành viên mới này, chỉ là hiện tại xem ra rõ ràng có chút bất bất thường. Cô nghĩ rằng bản thân là thật sự ưu tú, nhưng so sánh với đối phương, chênh lệch có chút lớn quá rồi.

Ít nhất, cô không làm được tình huống giống như Trình Chí.

Trình Chí vẫn chưa quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, quá ngượng, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.

...

Lâm Phàm ở trong phòng bảo vệ, ngước cằm lên, nhàm chán nhìn ra bên ngoài.

"Ý Chí, mày có phải không lưu ý những chuyện này giúp tao không, đến bây giờ cũng không có ai gọi tao, mày có thể lưu tâm chút không, điều này đối với tao mà nói là chuyện rất quan trọng đấy!"

Anh vẫn luôn hoài nghi Ý Chí không nói cho anh biết.

Nhưng tùy tiện nghi ngờ đối phương xác thực không phải một việc thân thiện, nhưng có chuyện hay không đi hỏi vẫn tốt hơn.

Chỉ số thông minh của Ý Chí này hình như không cao lắm.

Luôn hoàng hốt.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Phàm, Ý Chí đều ngoan ngoãn nói cho anh biết, tôi sẽ lưu ý, tôi thật sự sẽ lưu ý mà.

Lâm Phàm lựa chọn tin tưởng Ý Chí.

Cốc cốc!

Đúng lúc này, lãnh đạo trường học gõ cửa sổ thủy tinh.

Lâm Phàm nhận ra đối phương là ai, chủ nhiệm phòng giáo vụ, một trong các lãnh đạo của trường học, một người đàn ông hói nửa đầu. Ngửi thấy mùi trên người đối phương rất lộn xộn, hình như là mùi của mấy người phụ nữ.

"Lâm Phàm, tôi có mấy việc nói với anh." Chủ nhiệm đi đến, châm một điếu thuốc, kéo cái ghế qua ngồi xuống, uy nghiêm nhìn anh, "Gần đây chuyện xảy ra trong trường cậu cũng biết nhỉ."

"Biết chuyện gì cơ?" Lâm Phàm hỏi.

Chủ nhiệm quăng qua ánh mắt đã biết còn ra vẻ, "Chính là chuyện đột tử, việc này có ảnh hưởng khá lớn đối với trường học, dù sao chúng tôi nổi tiếng là học viện Đặc Chiến, xảy ra loại chuyện này chính là tai tiếng, bởi vậy chiếu theo quyết định của học viện, chuẩn bị thuê bảo vệ từ công ty bảo an chuyên nghiệp đến phụ trách."

"Đây là tiền trợ cấp tạm thời rời khỏi vị trí công tác của cậu, cậu làm rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu làm bảo vệ của học viện chúng ta, nhưng đáng tiếc... chúng tôi cần là sự chuyên nghiệp."

Sau khi dứt lời.

Chủ nhiệm đứng dậy, vỗ vai Lâm Phàm, trực tiếp rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận