Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1033: Bắt đầu sự đồng hóa khủng khiếp

Bắt đầu sự đồng hóa khủng khiếp

Nhờ có cơ thể cùng huyết thống của đời sau sống lại.

Nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng đáng sợ.

“Ừ được, sẽ không truy cứu truyện này nữa, bọn tộc Tinh Không thế nào?”

Người đứng sau hội Ám Ảnh chính là Lý Quốc Phong, cung cấp tiền và vô số thành quả nghiên cứu khoa học tiến bộ. Còn bây giờ vì Bắc Đào khá thân thiết với tộc Tinh Không nên đối với ông ta nà nói đây chính là một cơ hội.

Bắc Đào nói: “Đã nói rồi, tiến triển tốt, đã chuẩn bị hội Liên Nghị xong suôi cả rồi, chỉ đợi các tộc trả lời nữa thôi.”

Bọn họ chính là muốn tổ chức hội Liên Nghị.

Lôi kéo các tộc khác.

Gạt bỏ bộ phận đặc biệt sang một bên.

Vì vậy đạt được mục đích của bọn họ.

“Tiểu Bảo, câu cá rất vui phải không?”

Họ ngồi bên ao cá và nhìn mặt nước phẳng lặng, nếu có chút cử động nghĩa là cá đã cắn câu, cảm giác này rất tuyệt, cả quá trình thực sự rất nhàm chán, nhưng trong đó luôn có niềm vui.

"Vui thì vui, nhưng câu cá là hoạt động mà người trung niên và người cao tuổi thích."

Sở thích của Tiểu Bảo không quá nhiều, ngoại trừ chơi game, cậu ta không có sở thích nào khác.

“Thật không?” Lâm Phàm hỏi.

Tiểu Bảo nói: "Thật, thầy của tôi thích câu cá, ông ta nói câu cá là một hoạt động ngoài trời không thể thiếu cho những người trung niên và người cao tuổi, nó tốn rất nhiều thời gian, nháy mắt thì đã trôi qua một ngày..."

Vào lúc này.

Một mùi hương xông vào mũi.

“Lâm Phàm, hóa ra anh cũng đang câu cá.” Em gái ma thần vác cần câu trên vai, trên tay mang theo một cây để xiên cá, giả vờ như tình cờ gặp phải Lâm Phàm: “Này, sao đến giờ anh vẫn chưa bắt được một con cá nào vậy? Kỹ thuật có hơi tệ đó."

“Liên quan gì đến chị, chúng tôi đang rất vui.” Tiểu Bảo ghét những ai nói Lâm Phàm không tốt, cậu ta ném cần câu, hai tay chống nạnh, mở to mắt nhìn em gái ma thần.

Dáng người nhỏ bé cũng không ảnh hưởng đến dũng khí của Tiểu Bảo, mắt cậu ta tròn xoe khi tức giận.

Em gái ma thần mỉm cười sờ đầu Tiểu Bảo: “Bạn nhỏ thật không đáng yêu.”

Tiểu Bảo khó chịu đẩy tay em gái ma thần ra, tức giận nói: “Chị đúng là đáng ghét.”

Chỉ có Lâm Phàm mới có thể sờ đầu cậu ta.

Những người khác đều không được.

Đã lâu không thấy người phụ nữ này lại gần Lâm Phàm, cậu ta còn tưởng rằng đối phương biết khó mà lui, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện.

Thật sự phiền phức.

Lâm Phàm vỗ về nói: “Tiểu Bảo, đừng tức giận.”

“Ừ, tôi không tức giận đâu.” Tiểu Bảo nói.

Em gái ma thần thật sự rất tin tưởng Lâm Phàm, nghĩ đến một người phụ nữ xinh đẹp như cô vậy, bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy cô cũng sẽ để ý, thậm chí còn chủ động nắm lấy cơ hội, nhưng anh lại thờ ơ như không có gì.

Cũng không biết anh đã làm gì chị của cô.

Trước đây chị không có ý kiến gì với Lâm Phàm, cho đến lần đó chị trở về, chỉ cần nhắc đến Lâm Phàm, trong mắt chị đầy căm hận.

“Cùng nhau câu cá được không?” Em gái ma thần hỏi.

Lâm Phàm nói: “Được.”

Tiểu Bảo đến sát bên cạnh Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Chị ta có mục đích, đừng để chị ta lừa, Tiểu Bảo Bối tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần.”

“Ừm, tôi biết. Cảm ơn Tiểu Bảo đã nhắc nhở.” Lâm Phàm mỉm cười.

Các vệ sĩ phụ trách an toàn của Tiểu Bảo đứng ở cửa phía xa.

"Người đẹp đó thật đẹp."

"Khi người đẹp đến, thậm chí còn không liếc nhìn tôi một cái, chắc tôi không đủ đẹp trai."

"Nói thừa."

Bọn họ biết rằng Tiểu Bảo an toàn nhất là lúc ở cùng với Lâm Phàm, có thể ở trước mặt Lâm Phàm làm hại đến cậu chủ Tiểu Bảo hay không cũng không liên quan đến bọn họ.

Em gái ma thần muốn ngồi với Lâm Phàm.

Ông Trương và Tiểu Bảo đang ngồi ở hai bên Lâm Phàm, cô không còn chỗ nào để ngồi, điều đáng sợ hơn là có một vài con vật chiếm chỗ, khiến cô phải ngồi ở một góc hẻo lánh.

“Im lặng! Giữ im lặng, cá rất nhạy cảm, nó có thể nghe thấy giọng nói của chúng ta."

Lâm Phàm ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Em gái ma thần không ở đây để câu cá.

Cô đang muốn lấy máu của chính mình.

Cô im lặng một lúc lâu, chuẩn bị thử lại một lần nữa.

Chỉ là đối phương không có nhiều hứng thú nên rất khó tấn công, cô đã quan sát Lâm Phàm, nếu anh đã thích câu cá, cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, nhất định không thể bỏ qua.

A!

Vào lúc này.

Em gái ma thần giả vờ trượt chân xuống nước, lặn xuống nước một lúc rồi ngoi lên giữa hồ nước, vùng vẫy hai tay.

“Cứu tôi.”

“A a...”

“Mau cứu tôi.”

Cô không còn cách nào, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, có thể sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của đối phương.

Đến lúc đó, trực tiếp giả vờ bất tỉnh.

Cần hô hấp nhân tạo.

Với sự hiểu biết của cô về Lâm Phàm, anh nhiệt tình như thế sẽ không bao giờ thờ ơ đứng nhìn.

Việc hô hấp nhân tạo hôm nay, nhất định là anh làm rồi.

Ông Trương nói: “Cô ta đang làm gì vậy?”

Lâm Phàm nói: “Tôi không biết.”

“Cô ta nói cô ta bị đuối nước.”

“Nơi này thực sự có thể đuối nước sao?”

Bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.

Lâm Phàm đứng dậy và la lớn về phía em gái ma thần: “Này! Cô muốn bơi cũng không nên bơi ở đây chứ, cá đều bị cô dọa sợ hết rồi.”

“Tôi bị đuối nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận