Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 557: Ông nói đứa trẻ mặc áo trắng sao? (3)

Boss là nhân vật quan trọng, sự an toàn phải được đặt lên hàng đầu, nếu không, một khi những thứ quỷ dị xuất hiện, hậu quả không thể lường trước được.

“Hoan nghênh lãnh đạo tới thành phố H.” Chu Cường vừa thấy Boss bước ra, anh ta kính cẩn cúi chào.

“Hoan nghênh lãnh đạo.”

Toàn bộ chiến sĩ đứng thẳng, la lớn.

Boss mỉm cười gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn các chiến sĩ, tinh thần quả thật không tệ, nhưng trong tưởng tượng của gã thì chưa đủ để có thể tiêu diệt những thứ quỷ dị.

“Thành phố H quả thật không tệ, tôi đã xem qua số liệu rồi, tôi rất hứng thú với tình hình của nhóm mọi người, nếu tất cả các chiến sĩ đều học được phương pháp này thì tôi nghĩ quốc gia chúng ta sẽ là nơi an toàn nhất, cuộc sống của người dân cũng sẽ có thể đầm ấm hạnh phúc.”

Boss rất xem trọng việc này.

Việc trọng đại.

Có thể chiếm ưu thế khi quỷ dị bùng phát hay không, thì phải xem thành phố H làm như thế nào.

Chu Cường cũng đành chịu, anh ta biết lãnh đạo sẽ nói đến những vấn đề này nhưng anh ta thật sự không biết trả lời ra sao.

Boss vỗ lên bả vai Chu Cường: “Vào rồi nói.”

Quy trình tiếp theo rất đơn giản.

Đi thăm bộ phận hành động của thành phố H, xem xét tình hình khắp nơi, dù sao thành phố H cũng có gần mười triệu người, một khi thất bại trước quỷ dị, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, lúc đó mới biết thế nào là địa ngục trần gian, vô cùng thê thảm.

Trong phòng họp.

Boss vừa hỏi đội vệ sĩ bên cạnh xem đã nhìn ra cái gì chưa?

Đội vệ sĩ đều lắc đầu.

Không phát hiện ra cường giả.

Cho dù ở đây Chu Cường là người lợi hại nhất, cũng chỉ có sức chống đỡ gấp ba lần người bình thường mà thôi, đối phó với hung linh là chuyện quá sức, càng không nói đến đối phó những thứ quỷ dị kinh khủng.

Kho vũ khí.

Đạn ngâm máu chó mực, tượng Quan Công phát ra ánh sáng, đều là những phương thức chiến đấu thông thường, so với những nơi khác cũng không có gì khác biệt.

Nơi đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Đội trưởng Chu, tôi muốn biết, cuối cùng các anh làm sao đối phó với quỷ dị.” Boss vô cùng muốn biết tại sao thành phố H có thể tiêu diệt nhiều thứ quỷ dị như vậy, mà không tổn thất một chiến sĩ nào, bí quyết rốt cuộc là gì.

Chu Cường thận trọng đứng trước mặt lãnh đạo, nhất thời không biết nên nói gì.

“Là bí mật không thể nói được?” Boss nhíu mày hỏi: “Tình huống bây giờ chắc là anh cũng biết, đất nước chúng ta đang đối mặt với áp lực rất lớn, cả bên trong lẫn bên ngoài đều không thể tưởng tượng nổi.”

Vì bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ trước đó rồi.

Nó tốt hơn nhiều so với nước ngoài.

Vì vậy rất nhiều thế lực nước ngoài muốn tiến vào đất nước của bọn họ.

Bọn họ tuyệt đối không thể mở con đường này.

Nếu không, người dân sẽ bị đe dọa.

“Boss, nếu tôi nói tôi không biết, ông có tin không?” Chu Cường nói.

Phòng họp vô cùng yên tĩnh.

Không khí tốt đẹp trong phòng họp lúc đầu, vì lời nói của Chu Cường mà trở nên im phăng phắc.

Boss nói: “Sao lại như vậy?”

Chu Cường bất đắc dĩ nói: “Chuyện là như thế này, từ nửa tháng trước tình hình đã trở nên rất quái dị, khi chúng tôi xuất hiện ở tiểu khu chuẩn bị tiêu diệt Hung Linh Ác Mộng, lúc đó chúng tôi đã chuẩn bị hy sinh.”

“Thì đột nhiên, tất cả chúng tôi đều bị hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại mới phát hiện Hung Linh Ác Mộng đã bị tiêu diệt.”

“Đến bây giờ vẫn không biết là tại sao.”

“Còn về những thứ quỷ dị bị tiêu diệt sau đó thì cũng vậy, cũng không sao nói rõ được.”

Anh ta nhìn Boss, ánh mắt nhìn rất chăm chú như muốn nói với gã, tất cả những gì anh ta nói đều là sự thật.

Hoàn toàn không có chút gì giả dối.

Anh ta biết lời anh ta nói ra có vấn đề, nhưng suy cho cùng nếu không phải bản thân anh ta đã trải qua, anh ta cũng sẽ không tin.

Boss im lặng, nghe theo những gì Chu Cường vừa nói.

“Ý anh nói là thành phố H có cường giả?”

Chu Cường nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, vì nếu không phải có cường giả, chúng tôi làm sao có thể giải quyết được nhiều quỷ dị như vậy, lại càng không có chút thương tổn nào.”

“Anh biết đó là ai không?” Boss hỏi.

Chu Cường lắc đầu nói: “Không biết, chúng tôi cũng đang tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra là ai.”

“Có thể là một chiến sĩ của các bộ phận.”

“Chắc là không có khả năng đó đâu.”

Boss nói: “Trước bất kỳ sự việc nào cần xác định câu trả lời, không được phép tùy ý đoán bừa, cho rằng không có khả năng, đầu tiên, mỗi lần các anh đi tiêu diệt quỷ dị đều không cần phải làm gì, quỷ dị đã bị hạ rồi, hay nói cách khác là người đó biết nơi nào có quỷ dị, và khi nào các anh đi cũng như sẽ đi đến chỗ nào.”

“Vì vậy các anh mới có thể làm việc đến gần nửa tháng nay mà không có bất cứ thương vong nào.”

Chu Cường mắt sáng lên, nói: “Boss không hổ danh là Boss, tôi thấy phân tích như vậy rất có lý.”

“Anh đừng nịnh nọt trước mặt tôi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm cho ra người đó là ai.” Boss nói.

Lúc này.

Chu Cường nhớ tới một chuyện, vội vàng báo cáo: “Boss, tối qua chỗ chúng tôi xuất hiện tà linh, nhưng đã bị tiêu diệt trên phố rồi, căn cứ vào kết quả điều tra, con tà linh này chắc là Phân Liệt Giả, đã từng tàn sát cả một thành phố ở nước ngoài chỉ trong một đêm, nếu không phải có người tiêu diệt Phân Liệt Giả, tôi nghĩ thành phố H của chúng tôi giờ đã là một đống đổ nát rồi.”

“Phân Liệt Giả?”

Boss nghe đến đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tà linh là loại khủng khiếp nhất, sức người đã không thể đối phó được, ngay cả cái mà họ gọi là viên đạn ngâm trong máu chó mực, đối với tà linh đều không có tác dụng gì, trừ phi là tiêu diệt bằng vũ khí hạt nhân.

“Lúc đó ai tuần tra ở hiện trường.”

Chu Cường nói: “Lâm Phàm.”

“Nhưng nhất định không phải là anh ta, điều này tôi có thể đảm bảo.”

Boss xua tay, trầm giọng nói: “Gọi người đến đây, không cần biết là phải hay không cũng phải hỏi thử xem đã.”

Chu Cường cũng đành làm theo, anh ta cảm thấy lãnh đạo thực sự nghĩ quá nhiều rồi.

Thằng nhóc kia.

Sao có thể chứ.

Rất nhanh.

Lâm Phàm đến phòng họp, nhìn thấy nhiều người như vậy thì cười mỉm, nụ cười chân thành ấy làm cho mọi người trong phòng họp không rét mà run.

“Sao lại cười như dọa người thế kia.”

Trong lòng mọi người chỉ nghĩ được như vậy.

“Đêm qua, Phân Liệt Giả là do cậu giết đúng không?” Boss thấy thái độ của Lâm Phàm có vẻ không đúng lắm, quá mức bình tĩnh, có cảm giác nói không nên lười.

Lâm Phàm nói: “Phân Liệt Giả là ai?”

Chu Cường bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thấy chưa, chắc chắn không phải anh ta mà.

Boss nhỏ giọng chậm rãi nói: “Người tối qua là cậu đã tiêu diệt đúng không?”

“Ông nói đến đứa trẻ mặc áo trắng đúng không?” Lâm Phàm hồi tưởng lại, nói.

Ai nấy đều sững sờ.

Nhất là Chu Cường, anh ta ngẩng người ra.

Hình như là thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận