Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1082: Chẳng lẽ chúng ta cũng có thân phận cao quý sao (2)

Chẳng lẽ chúng ta cũng có thân phận cao quý sao (2)

Đối với Mục Hạo mà nói? Những ngôn từ này thật quá ác độc? Từ khi bản thân được làm đạo sư? Anh ta mới hiểu được đạo sư tuyệt vời đến cỡ nào, thật sự muốn bay lên trời.

"Mục đạo sư, gần đây người ta có vài chỗ nghe không hiểu? Có thể lén lút dạy lại cho ta không."

"Mục đạo sư, ngài có thể ưu tiên cho ta không?"

"Mục đạo sư..."

Mục Hạo đối với mấy nữ sinh rất không hài lòng, thật sự rất ngu ngốc, đến con heo cũng không ngu bằng, những thứ đã giảng đều đơn giản, là không hiểu, rốt cuộc là cái đầu được làm bằng gì, nếu đặt trong tộc Tinh Không, thế nào cũng bị người ta đánh chết.

Đột nhiên.

Anh ta dừng bước.

Nhìn thấy một bóng người ở cửa Cao Viện.

Con mẹ nó!

Sao anh ta lại tới đây.

Mục Hạo dụi dụi mắt, mở mắt tiếp tục nhìn, quả nhiên không nhìn nhầm, thật sự là người mà anh ta nhìn thấy, không có nhận lầm, anh ta không có thiện cảm đối với Lâm Phàm, tên nhóc đó khiến anh ta mất hết sĩ diện.

Nghĩ tới Mục Hạo anh ta thân là cậu chủ của Mục tộc, tuy nói địa vị không phải là cao nhất, nhưng cũng là người có sĩ diện.

Anh không nể mặt tôi, còn muốn tôi có thiện cảm với anh, không phải thả rắm sao.

Ngay sau đó.

Điều khiến anh ta hoảng sợ hơn xảy ra rồi.

Tên nhóc đó đi về phía anh ta.

Trong nháy mắt, trong đầu Mục Hạo hiện lên rất nhiều cảnh tượng, đều là cảnh Lâm Phàm nhục nhã anh ta, xung quanh nhiều học sinh như vậy, nếu thật sự như vậy, chẳng phải rất mất mặt sao.

Anh ta muốn rút lui.

Thế nhưng dường như đã quá muộn rồi.

"Tôi nhớ ra anh." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Cho người ta cảm giác, như là khi nói ra lời này, là cho bạn một sự dồng ý.

Đúng vậy.

Lâm Phàm rất hiếm khi nhớ được người khác, Mục Hạo xem như là vị đầu tiên.

Mục Hạo ho nhẹ một tiếng, "Ừm, tôi cũng nhớ ra anh."

Anh ta tuyệt đối sẽ không chịu thua, huống chi là trước sự chứng kiến của nhiều như vậy học sinh như vậy, anh ta sao có thể bị mất mặt.

Lâm Phàm hỏi: "Bên anh không có cường giả tới sao?"

Mục Hạo tự hào nói: "Tôi không phải cường giả sao?"

Các cô em gái nhìn thấy đạo sư tự tin như vậy, đều cho rằng rất có cảm giác, đây mới là Mục đạo sư mà bọn họ nhìn trúng.

"Không, anh không phải cường giả, anh rất yếu, nếu như tôi cọ xát cùng anh, anh sẽ chết đó." Lâm Phàm nói đều là thật lòng, anh ta thật sự không muốn cọ sát cùng kẻ yếu, yêu cầu của nguồn sức mạnh trong tay rất cao, không cẩn thận là có thể đánh chết đối phương.

Vả lại đối phương lại không thù không oán với anh ta, vì sao phải vô duyên vô cớ đánh chết người ta.

"Anh..." Mục Hạo nghe Lâm Phàm nói như vậy, tức tới nỗi muốn nổ tung ngay tại chỗ, mẹ nó, đây còn là lời của con người nói ra không, tôi cũng không có đắc tội anh, không thể nể chút mặt mũi sao?

Lâm Phàm vỗ vai Mục Hạo.

"Hẹn gặp lại."

Để lại Mục Hạo đang nắm chặt nắm đấm đứng tại chỗ, rất muốn đánh chết Lâm Phàm.

Đồ chó hoang.

Anh đợi đấy cho tôi.

"Mục đạo sư, bọn ta tin ngài là lợi hại nhất."

Các cô em gái ngốc nghếch khen ngợi, ánh mắt lóe lên.

Mục Hạo không quan tâm, phất tay áo, trực tiếp rời đi.

Lâm Phàm đi dạo một vòng quanh liên minh Cao Viện, rất thất vọng, cũng rất đáng tiếc, thật sự là không có cường giả, anh ta chỉ muốn cọ xát một trận cùng cường giả mà thôi, cũng không có ý định gì khác.

Vì sao lại không cho cơ hội chứ.

Núi Thái Sơn.

Tà Vật Si đang tu luyện, đang hấp thụ chất khí từ trong vực sâu vô tận tỏa ra, đột nhiên, nó mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Rốt cuộc là có ra không?"

Ngay lập tức.

Khoảng không trước mặt nó dao động, một bóng người bước ra từ vết nứt trong hư không.

"Si, chỉ có mày ở đây thôi sao?"

Tà Vật Si nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc, còn có chút sợ hãi, khi đối phương hỏi những lời này, nó cố nén sợ hãi vào trong, nhìn thẳng vào đối phương nói: "Đúng, chỉ có tôi ở đây."

Kẻ thần bí nói: "Ba tên nhóc kia đâu?"

Tà Vật Si cười nói: "Ông không tìm được bọn họ đâu."

Kẻ thần bí vung tay lên, Tà Vật Si bị khống chế bay về phía đối phương, bị đối phương nắm đầu: "Đúng là không biết điều, tao không có kiên nhẫn với mày đâu."

Vẻ mặt Tà Vật Si thản nhiên, cho dù sống hay chết đều nằm trong tay đối phương, cũng không sợ chút nào nói: "Cho dù ông giết tôi, ông cũng sẽ không biết bọn họ ở đâu."

Kẻ thần bí trực tiếp ném Tà Vật Si ra xa, dường như là nghĩ đến cái gì đó vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Bá chủ Tà Vật cùng Tà Vật Song Đầu Ma đều không dám nhúc nhích.

Tình huống gì đây.

Vua Si của chúng ta sao có thể bị đối phương coi như đồ chơi vậy, nghịch tới nghịch lui, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có, nghĩ đến là cảm thấy rất đáng sợ.

Vì vậy, bọn chúng thành thật mà núp ở chỗ đó.

Ngay cả rắm cũng không dám thả.

Kẻ thần bí đi vào âm phủ, nhìn cái phong ấn màu vàng, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, giơ tay, từ từ chạm vào cái phong ấn màu vàng đó, ngay lúc chạm vào nó.

Đùng đùng!

Một nguồn sức mạnh to lớn tỏa ra.

Sức mạnh của cái phong ấn màu vàng rất đáng sợ, trong nháy mắt bàn tay của kẻ thần bí bị lực lượng nào đó đốt cháy, chỉ còn lại xương tay màu trắng.

"Vẫn còn đáng ghét như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận