Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1323: Ta chỉ coi ngươi là bạn bình thường

Ta chỉ coi ngươi là bạn bình thường

Khả Lam gật đầu, trong lòng suy nghĩ, bố có thể yên tâm, ở đây con quen ba người bạn rất thân thiện.

Nhất định con sẽ học tập thật giỏi ở đây.

Để cho bố cảm thấy tự hào về con.

Để bố trải qua cuộc sống tốt nhất.

Lúc này.

Lâm Phàm ra thành từ lâu, giục xe ngựa, nâng cằm ngẩn người.

Không biết Khả Lam ở đó có quen không.

Có bị người khác bắt nạt hay không.

Có chăm sóc tốt cho bản thân hay không.

Những thứ này đều là chuyện mà anh lo lắng, dù sao từ trước đến nay Khả Lam chưa từng rời khỏi anh, giống như ông Trương vậy, vẫn luôn ở bên anh, nếu như đột nhiên rời đi, cần một mình cuộc sống, anh chắc chắn sẽ rất không yên tâm.

Suy nghĩ một chút.

Lâm Phàm siết quả đấm, hung đáp đáp lầm bầm lầu bầu.

"Ai dám bắt nạt con gái tôi, tôi đánh nát người đó."

Chỉ là có lúc.

Anh hy vọng Khả Lam có thể lớn lên, có thể tự chăm sóc tốt cho mình, đến lúc đó cho dù sau khi đánh bại Thần Hắc Ám, anh cũng có thể yên tâm rời đi.

Haiz!

Thần Hắc Ám này rốt cuộc là ai, lại ở đâu.

Chờ đợi một khoảng thời gian rất dài.

Vẫn chưa có bất cứ manh mối nào của Thần Hắc Ám.

Thật là làm cho anh hơi nhức đầu.

Nghĩ đến Giáo hoàng Polk, có nên gặp ông ta tán gẫu một chút không, ôn chuyện một chút. Dù sao trong số những người bên ngoài, Giáo hoàng Polk và Lãnh chúa Abyss Archimonde số ít người anh đã từng trò chuyện.

Trước kia bởi vì phải chăm sóc con gái.

Rất ít đi ra ngoài.

Bây giờ anh một thân một mình, cho dù ở bên ngoài mấy ngày đều giống nhau.

Giáo hội Quang Minh!

Những năm gần đây giáo hội phát triển càng nhanh chóng.

Đã từng có người nói, sức khỏe giáo hoàng thứ mười ba đã không ổn, tuổi thọ sắp hết, thời kỳ giáo hội hỗn loạn sắp đến, một vài đế quốc muốn thoát khỏi sự khống chế của giáo hội đối với người dân bọn họ, có lẽ đây chính là cơ hội.

Nhưng...

Bây giờ những người đó cũng muốn kéo người tung tin đồn ra ngoài hung hãn quất một trận roi.

Đây chính là cái mà các người nói là không ổn?

Không thấy lão già kia khỏe mạnh nhảy nhót, có tinh thần hơn bất cứ ai khác sao. Làm hại bọn họ cho là thật, đều ở đây nghĩ nên làm thế nào, dẫn tới tranh chấp nội bộ giáo hội Quang Minh.

Vì vậy.

Bọn họ chỉ muốn nói...

Không bịa đặt, không tung tin đồn, không tin vào tin nhảm.

Ai tung tin đồn thì giết cả nhà người đó.

Trong cung điện.

Giáo hoàng ngồi ở trên ghế giáo hoàng, tay cầm quyền lợi tượng trưng cho quyền trượng Quang Minh, tâm trạng vô cùng tốt. Từ sau ký kết hiệp ước hòa bình với Lãnh chúa Abyss, cuộc sống của ông ta gặp thời khắc sáng sủa.

Tuổi thọ đã không còn là chuyện ông ta phải lo lắng, chỉ cần Lãnh chúa Abyss Archimonde không sao thì ông ta vẫn có thể sống, nhưng có bao nhiêu người có thể ký kết hiệp ước hòa bình với Lãnh chúa Abyss?

Suy nghĩ kỹ một chút...

Hình như không có mấy người.

Mà ông ta chính là một người trong số đó.

Người duy nhất làm cho giáo hoàng không đoán ra chính là Lâm Phàm, rốt cuộc tên kia là ai, sai lượng lớn tín đồ đi tìm mà vẫn chưa tìm được.

Nhưng lại khiến ông ta phát hiện ra rằng người này đà từng xuất hiện ở chỗ khác.

Chém giết Quân chủ Vong Linh ở đại phần mộ.

Giết chết Hoàng Kim Thánh Long ba đầu, đẩy lui thú triều ở thành phố Thiết Dung.

Những việc này đều là chuyện lớn.

Nhưng muốn tìm được vị trí cụ thể chỗ ở của cậu ta lại vẫn không có tin tức, không thể không nói người này ẩn giấu quá kỹ.

Không phải ông ta muốn tìm đối phương để kết bạn với đối phương.

Mà là biết đối phương ở đâu thì sau này sẽ chủ động tránh đối phương.

Trong lúc giáo hoàng đang suy tính những chuyện này.

Có tiếng ngựa thở phì phò truyền tới.

Giáo hoàng nổi giận.

Ai dám dắt ngựa tới nơi này, không biết nơi này là đất thần thánh Quang Minh sao?

"Ra đây, dám cả gan dắt ngựa đến chỗ này, đây là không tôn trọng Quang Minh." Giáo hoàng tức giận nói, ông ta thân là giáo hoàng, uy quyền rất bá đạo, bất cứ ai gặp ông ta cũng đều sợ.

Ông chính là thần của giáo hội Quang Minh.

Nắm trong tay sự sống chết của tất cả mọi người.

Đã từng... có rất nhiều giáo hoàng cũng muốn chiếm giáo hội làm của riêng mình nhưng tuổi thọ có hạn, lại có ai có thể không chết đâu. Chẳng qua là thật đáng tiếc, đến thế hệ này của ông ta, ông ta thật sự có thể nói chỉ cần có tôi ở, giáo hội Quang Minh vĩnh viễn đều là của tôi.

Nhưng rất nhanh.

Giáo hoàng cau mày, tiếng động phát ra này hình như có chút quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ...

"Ôi! Xin lỗi, không biết chỗ này của ông không thể xuất hiện ngựa, vậy tôi phải để ở đâu?"

Cung điện là của Quang Minh.

Giáo hoàng thấy đối phương đi tới, nhìn chằm chằm mặt anh, khi nhớ lại đối phương là ai sắc mặt vốn là tràn đầy bá đạo thay đổi đột ngột, xoạt một tiếng từ ngai vàng giáo hoàng đứng lên.

"Cậu... cậu..." Giáo hoàng giơ ngón tay lên, như thể rất kích động, tựa như thấy bố ruột thất lạc nhiều năm, tim đập rất nhanh, dường như có thể nổ bất cứ lúc nào.

"Đã lâu không gặp." Lâm Phàm mỉm cười vẫy tay với giáo hoàng một cái.

Trong nháy mắt Giáo hoàng nhớ ra đối phương là ai.

Ông ta có thể quên hết mọi thứ, duy chỉ có không quên được tình huống khi đó.

Sau đó, nghĩ đến những lời vừa mới nói.

Cảm thấy rất là không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận