Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 979: Hoàng thượng… hu hu hu...

Hoàng thượng… hu hu hu...

Hoàng thượng ngồi bên trong xe kéo, từ đầu tới cuối đều không có lộ ra mặt thật.

"Đứng lại."

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào xe kéo của hoàng thượng, chậm rãi tiến lên trước thu nhặt những cái đầu của đám tỳ nữ và nô bộc kia cho lại vào trong bao tải.

"Vì sao các người lại giết họ?"

Vương Trung tức giận quát một tiếng: "Xấc xược, hoàng thượng hiện tại muốn giết ai còn cần phải hỏi ý ngươi sao?"

Hai vị Thiên Địa thánh liếc mắt nhìn nhau, không có lên tiếng.

Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ.

Đám người này, là đang tìm chết.

Lâm Phàm thấp giọng nói, như thể đang nói điều gì đó.

“Các cô ấy ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi suốt mười năm, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến khi được tôi coi làm bạn, quan hệ trước kia của chúng tôi rất tốt, tôi có thể cảm nhận được, các cô ấy rất không can tâm.”

“Rời khỏi Tử sơn, rời bỏ người bạn tôi đây, các cô ấy đều không tình nguyện, nhưng nhà cần các cô ấy, các cô ấy là những người biết lo cho gia đình, tôi rất thích bọn họ.”

“Nhưng bây giờ, các người lại giết chết bọn họ, tôi rất phẫn nộ, cũng rất đau lòng.”

Anh chầm chầm đi đến xe của hoàng thượng.

“Ra đây, giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, không thể tha thứ cho các người.”

Vừa dứt lời.

Lâm Phàm nói rất chậm, nhưng lại đem đến cho người ta loại cảm giác chưa từng có trước đây.

Địa thánh nhìn Lâm Phàm, ông ta đã ở bên cạnh trang chủ rất lâu, có thể nói rằng biết rất rõ Lâm Phàm, nhưng ông ta thề, trước giờ chưa từng nhìn thấy trang chủ của bây giờ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại nói ra những lời khiến người khác ớn lạnh.

“Hỗn xược, cút xuống.”

Vương Trung đương nhiên rất tức giận, vừa muốn ra tay đối phó với Lâm Phàm, hung dữ nhìn vào đôi mắt của Lâm Phàm, ánh mắt của anh khiến cho hắn ta kinh hồn bạt vía, trong lòng phát run, hệt như nhìn thấy vực thẳm, từ vực thẳm có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn ta, lôi kéo linh hồn của hắn ta, bất tri bất giác rơi vào một loại ảo giác.

Chợt tỉnh ngộ.

Hắn ta thở phì phò, trên trán đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ muốn dạy dỗ Lâm Phàm đã không còn, hắn ta cảm thấy chỉ cần bản thân tùy ý hành động, cuối cùng kết quả chính là chết.

Lâm Phàm trước mặt đây là một cao thủ.

Lâm Phàm không hề để ý Vương Trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe của hoàng thượng, ngay sau đó, rèm cửa xe được kéo ra, hoàng thượng chậm rãi từ trong xe đi ra.

Bây giờ hoàng thượng đã trung niên, khoác áo long bào, từng cử chỉ của hắn ta đều toát ra uy thế kinh người.

“Ngươi muỗi trẫm đền mạng?” Hoàng thượng hỏi.

“Lâm Phàm đáp: “Không sai.”

Hoàng thượng cười, tiếng cười rất bé: “Ăn nói xằng bậy.”

Lâm Phàm vươn tay về phía Hoàng thượng, đối với hoàng thượng anh không chút lưu tình, bỗng nhiên một cỗ long khí vàng kim bộc phát, tạo thành cương khí hộ thân uy lực bất phàm, xung quay tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.

Hai vị thiên địa thánh đều kinh hãi.

Trước giờ bọn họ không biết rằng sức mạnh của hoàng thương lại đáng sợ như vậy, cho dù là trước đây, bọn họ cũng chỉ cho rằng hoàng thượng có sức chịu đựng mà thôi, nhưng bây giờ hoàng thượng thể hiện sức mạnh, quả nhiên lợi hại đến mức độ này.

Ánh mắt nhìn nhau.

Đều có một loại sợ hãi.

Với thực lực hiện tại của hoàng thượng, hai người bọn họ cũng không thể đánh thắng, hoặc còn có thể bị hoàng thượng giết chết, nghĩ đến hoàng thượng để bọn họ lại gần, đó không phải là một cái cớ, mà là vì có đủ sự tự tin.

Hoàng thượng nhìn tay của Lâm Phàm.

Trong lòng cười lạnh.

Nhưng rất nhanh nụ cười của hắn ta đã vụt tắt, giống như là bị đóng băng.

Giống như cánh tay đó không gặp phải bất cứ cản trở nào, trực tiếp bóp vỡ cương khí hộ thân, nắm được cổ của hắn ta, từ từ nhấc bổng hắn ta lên.

Binh sĩ xung quanh đều kinh ngạc.

Một số người mạnh cũng phải cảm thán.

“Thả hoàng thượng ra.”

Bọn họ đều không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra, lúc hoàng thượng thể hiện sức mạnh của bản thân, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hoàng thượng như vậy còn cần bọn họ bảo vệ sao?

Hoàng thượng khó có thể duy trì vẻ nhàn nhã tự tin trước đó, hai mắt mở tròn xoe.

“Trẫm là thiên mệnh sở quy, là con của trời đất, ngươi dám bất kính với ta?”

Ông ta phẫn nộ gầm lên, có lẽ trời đất này cũng hiểu ý tứ, sấm sét lóe trên bầu trời, tiếng ầm vang lên không ngớt, một cỗ hoàng đạo long khí từ trong người Hoàng thượng bộc phát ra bên ngoài, tạo thành một con rồng vàng ngao du thiên hạ, rồng vàng gầm thét nhìn xuống Lâm Phàm, long nhãn to lớn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

“Ha ha ha,Trẫm là thiên mệnh sở quy, Chân long bảo vệ, ngươi dám giết ta?”

Khung cảnh trước mắt.

Toàn bộ thế giới quan của mọi người đều bị tấn công.

Hai vị thiên địa thánh ngẩng đầu nhìn bầu trời tự lẩm bẩm: “Thật huyền diệu, thần tiên có thật sao?”

Bọn họ đều là người tu luyện đến cực hạn.

Cực hạn của võ đạo là như vậy.

Nhưng hiện tại nhìn thấy tình cảnh của hoàng thượng, bọn họ cảm thấy nếu như thật sự có tiên trên thế giới này, đó là một sự tồn tài mà bọn họ không dám tưởng tượng đến.

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Hoàng thượng vạn tuế!”

Tà Vật hô lớn, có người còn quỳ xuống lạy, bọn họ nhìn thấy rồng, rồng tồn tại trong thần thoại, đối với bọn họ mà nói, hoàng thượng chính là con của trời đất, bất kỳ tà ma nào cũng không thể thắng được hoàng thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận