Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 554: Người Phân Tách, huỷ diệt (2)

Lâm Phàm nói: “Không có ai chết là tốt nhất.”

Tên đầu trọc vỗ vai Lâm Phàm nói: “Kỳ lạ, bây giờ chúng ta mạnh như vậy rồi sao?”

“Mọi người xin hãy bỏ chén cơm trong tay xuống trước, đến phòng họp tập hợp.” Chu Cường nói.

Phòng họp.

Trong nửa tháng này, bọn họ đều hành động cùng nhau, trước giờ đều đi bên ranh giới của cái chết, nghĩ đến việc có thể tiêu diệt quỷ dị cùng nhau nhiều hơn thì cứ tiêu diệt cùng nhau, không ai biết ngày mai còn có thể sống hay không.

Vì vậy, trước giờ không ai nghĩ đến nhiều việc như vậy.

Trên màn hình hiển thị những quỷ dị mà bọn họ gặp phải trong nửa tháng này.

Đây là do Chu Cường căn dặn nhóm dữ liệu của bộ phận hành động thống kê ra.

Lúc mọi người nhìn thấy những con số này.

Thì đều ngây ra.

“Đây thật sự đều là do chúng ta làm sao?”

Tự nghi ngờ bản thân.

Không dám tin tưởng.

“Ông trời ơi, chúng ta thế mà đã giải quyết bốn mươi hai quỷ dị trong vòng nửa tháng.”

“Và càng không thể tưởng tượng được là chúng ta lại không hề có ai bị thương.”

Mọi người đều nhao nhao bàn tán.

Quá chấn động.

Quá ngạc nhiên.

Quá không thể tưởng tượng nổi.

“Đây không phải là do chúng ta làm.” Chu Cường trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía mọi người: “Đúng là chúng ta lập tức đến hiện trường quỷ dị, nhưng mọi người nhìn xem, trong bốn mươi hai quỷ dị này thì có mấy người là ác linh. Mọi người cho rằng, với tình trạng của chúng ta lại có thể không có ai hy sinh khi chống lại ác linh sao?”

“Chúng ta đến hiện trường, sau đó không bao lâu sau thì quỷ dị đã biến mất rồi.”

“Tôi nghi ngờ có lẽ chúng ta đã gặp phải chuyện còn quỷ dị hơn.”

“Có người cứ luôn theo dõi chúng ta, giúp chúng ta giải quyết những việc này.”

Chu Cường nói có bằng chứng, tất cả các thành viên đều rất đồng tình.

Bọn họ cũng biết chuyện đáng lẽ phải như vậy.

Không nói những việc khác.

Chỉ trong nửa tháng này, bọn họ cứ cảm thấy sau cổ có hơi đau xót.

Số đạn bắn ra càng ít đến đáng thương.

Có người còn chưa từng bắn viên đạn nào trong nửa tháng qua.

“Đội trưởng, anh nói có người giúp chúng ta giải quyết quỷ dị, vậy rốt cuộc người đó đã giải quyết như thế nào? Có vẻ giỏi quá.”

“Đúng vậy, hơn nữa còn có thể giải quyết trong tình huống chúng ta không phát hiện ra, nghĩ đến cũng thấy không có khả năng lắm.”

“Dù sao chúng ta cũng đâu có bị điếc.”

Chu Cường suy nghĩ.

“Mọi người nói không sai, nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người. Boss của tổng bộ sẽ đến thành phố H, đến lúc đó tất cả đều phải lên tinh thần cho tôi.”

Vừa dứt lời.

Tất cả mọi người đều sôi sục hẳn lên.

Họ đưa mắt nhìn nhau.

“Boss muốn đến thành phố H à, kích động quá.”

“Dù thế nào tôi cũng phải ở trong trạng thái tốt nhất.”

Chu Cường vẫn luôn nghĩ, tình hình bây giờ nguy hiểm như vậy, ai biết được quỷ dị sẽ xảy ra ở đâu, vốn dĩ boss đến thành phố H là một việc rất mạo hiểm.

Nhưng anh ta biết.

Đây là hành động trấn an lòng dân của boss, cần phải khiến người dân tin tưởng rằng, chúng ta nhất định có thể chống lại quỷ dị, chứ không phải ngồi không chờ chết.

Ban đêm.

Ban ngày thành phố H rất náo nhiệt, nhưng vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, người dân đều trở về nhà, không dám đi lung tung bên ngoài.

Trên đường có binh sĩ canh gác.

Có gì khác thường sẽ lập tức thông báo cho bộ phận hành động.

Lâm Phàm cầm súng ống trong tay, đi tuần tra trên đường. Đối với anh, có ngủ hay không cũng chẳng có vấn đề gì. Nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, anh thấy rất nhớ thành phố Duyên Hải.

Nhớ vợ.

Nhớ ông Trương.

Nhớ Tiểu Bảo.

Nhớ gà mái.

Đi mãi, đi mãi, anh dừng bước.

Đèn đường trước mặt đang nhấp nháy.

Xung quanh đều tối đen giống như bị bóng tối nuốt chửng, không có một tia sáng nào có thể rọi vào vậy.

“Ôi! Tôi cảm thấy không gian đang dao động rồi.”

Lâm Phàm thấy có một bóng người đột nhiên xuất hiện trên ngọn đèn đường.

Là một bạn nhỏ.

Mặc bộ đồ màu trắng.

“Bạn nhỏ, buổi tối rất nguy hiểm đấy, em còn trẻo cao như vậy, lỡ té xuống thì sẽ rất đau đấy, nghe lời anh, mau xuống đây.” Lâm Phàm nói.

Các bạn nhỏ bây giờ rất nghịch ngợm.

Buổi tối không về nhà ngủ.

Mà còn trèo lên cao như vậy.

Nếu rơi xuống thì làm sao đây.

Cậu bé áo trắng đứng trên ngọn đèn đường đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười khẽ. Sau đó đôi chân trượt một cái, cậu rơi thẳng từ ngọn đèn đường xuống, một lát nữa sẽ là cảnh tượng chia năm xẻ bảy.

Rồi mắn tươi sẽ bắn tung toé đầy đất.

Nhưng tình hình có vẻ không giống vậy.

Lâm Phàm lập tức đi lên phía trước, đón lấy cậu bé áo trắng. Hai tay anh ôm lấy cậu bé, mỉm cười nói: “Em nhìn xem, rất nguy hiểm phải không. Nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt, chắc chắn em đã bị thương rồi.”

Sau đó anh để cậu bé áo trắng xuống đất.

Anh sờ đầu cậu bé.

“Bạn nhỏ, mau về nhà đi.”

Lâm Phàm cười nhẹ quan sát đối phương, phát hiện bạn nhỏ áo trắng ung dung nhìn anh, ánh mắt hình như có chút nghi ngờ.

Có lẽ là không ngờ đến.

Cậu bé sẽ được đón lấy.

“Sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Nếu người của bộ phận hành động nhìn thấy cậu bé áo trắng này, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngây người.

[Người Phân Tách]

[Cấp tà linh]

Lúc quỷ dị vừa xuất hiện, phân liệt giả đã xuất hiện ở nước ngoài, chỉ trong một đêm đã tàn sát cả một thành phố.

Là sự tồn tại rất khủng khiếp.

Gặp phải quỷ dị lạ này, có thể chạy thoát thân là đã xem như rất may mắn rồi, còn muốn giết chết đối phương là chuyện không thể nào.

“Ha ha…”

Cậu bé áo trắng phân liệt giả cười khẽ, tiếng cười âm u, bầu không khí xung quanh đều trở nên méo mó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận