Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1110: Bạch Bạch, con muốn tu luyện

Bạch Bạch, con muốn tu luyện

Lâm Phàm kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ừm, tên rất hay, lạc quan, vui vẻ, cũng không còn sớm nữa, mau về sớm đi.”

Ban đêm.

Khi ‘Ha ha’ đang trên đường rời khỏi nơi này, có một đệ tử khác đi ngang qua, vẫy vẫy tay: “Tên ngốc, sao ngươi lại ở đây, có phải ăn trộm cái gì không?”

“Không có, ta không có trộm cái gì hết.”

“Ai mà biết được ngươi có trộm hay không, trừ phi ngươi cởi hết đồ ra, thì ta mới tin ngươi.”

Đệ tử bên cạnh nói: “Đừng đùa nữa, cậu ta là tên ngốc ở thôn làng dưới chân núi, nhổ cỏ cày ruộng ở Tôn môn, nếu bị các sư huynh thấy được, e là sẽ mắng chúng ta đấy.”

“Được rồi.”

Ngày hôm sau.

Lâm Phàm đang ở trong phòng đọc sách, cho đến khi trời dần dần tối, thì bên ngoài có tiếng động truyền tới.

Anh ta đứng dậy mở cửa ra.

Thì thấy ‘ha ha’ đang đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một con thỏ.

“Cho ngươi…”

“Tặng ta hả?”

“Ừm.”

Lâm Phàm nhận lấy con thỏ, mỉm cười nói: “Cám ơn.”’

‘Ha ha’ vui vẻ gãi đầu, rồi lại cười ha ha, âm thanh trong veo, sạch sẽ, giống như một đứa trẻ, tặng những thứ tốt đẹp cho cha mẹ, rồi được cha mẹ khen vậy.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị mở lời.

‘Ha ha’ vẫy tay, chạy về phía xa, vừa chạy, vừa hét to: “Ta về nhà đây.”

Lâm Phàm nhìn đối phương rời đi.

Mỉm cười.

Những ngày tháng sau đó rất yên bình, nhưng trong sự yên bình này lại có vài thứ đang bắt đầu thay đổi.

Sự xuất hiện của ‘Cáp Cáp’ khiến cho xung quanh của Lâm Phàm có thêm nhiều niềm vui và cảm giác thành tựu hơn.

Mỗi lần nhìn thấy ‘Cáp Cáp’ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, Lâm Phàm cho rằng tay nghề của mình thật sự đã đạt đến trình độ không có gì có thể diễn tả được rồi, có thể làm ra món ăn mỹ vị như vậy, có lẽ sau khi về thì có thể mở một quán cơm nhỏ với bà xã, cô rửa rau, mình nấu ăn, ông Trương tiếp khách, Gà Mái thì giúp trông nhà trông cửa, đây hẳn là một ý tưởng vô cùng tuyệt vời.

Lâm Phàm nhìn ‘Cáp Cáp’ có hơi nghịch ngợm, âm thanh ầm ĩ.

Anh đặt ngón tay đặt lên trên môi.

"Suỵt!"

Mong rằng cậu ấy có thể giữ yên lặng một chút, sau đó sắp xếp cho cậu ấy ngồi đọc sách bên cạnh mình, qua 70 năm bồi dưỡng, anh đã dưỡng thành một thói quen đó là đọc sách, nó đã ăn sâu đến tận xương tủy rồi.

Ngay cả khí chất của bản thân cũng đã có sự thay đổi.

Nho nhã, dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác rất là tốt.

Có lúc Lâm Phàm sẽ giảng nội dung trong sách cho ‘Cáp Cáp’ nghe, chỉ là đối với ‘Cáp Cáp’ thì cậu ấy nghe không hiểu cái mà Lâm Phàm nói là có ý nghĩa gì, nhưng cảm giác lại rất thú vị, cậu ấy cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Phàm, chống cằm, mơ mơ màng màng lắng nghe.

Thời gian trôi qua như thoi đưa.

Trong nháy mắt đã qua ba năm.

Kiền Nguyên Tông dưới sự dốc lòng chăm lo của Võ Chí đã phát triển mạnh mẽ, tất cả đều phát triển rất tốt, Liễu Sơn Nhạc không nhìn nhầm người, để Võ Chí trở thành Tông chủ thật sự chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Hôm nay.

Vào lúc Lâm Phàm đang đọc sách.

‘Cáp Cáp’ vội vàng chạy tới, phấn khởi nói to.

“Sinh rồi, sinh rồi.”

Lâm Phàm trả lời: “Chúng ta đi xem đi.”

‘Cáp Cáp’ là người trong thôn ở dưới núi Tông Môn, tuy rằng có hơi ngốc nhưng năm ngoái đã gặp được một cô gái nông thôn thích mình, hai người tình đầu ý hợp, đã kết hôn dưới sự chứng kiến của mọi người trong thôn.

Những người ở đây đều dựa vào Kiền Nguyên Tông để sống, người trong thôn thường bán đồ vật cho Tông Môn, hơn nữa cũng có người đến làm ở Tông Môn, giống như ‘Cáp Cáp’ vậy.

Tuy nói là sẽ bị ức hiếp một chút, nhưng sống thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Người trong thôn cũng biết ‘Cáp Cáp’ có một người bạn tốt ở Kiền Nguyên Tông, vợ chuẩn bị sinh con thì hấp tấp vội vàng chạy ra, xem ra là muốn thông báo cho anh, người này có vẻ khá quan trọng.

Nhìn thấy Lâm Phàm đến.

Mọi người đều đã nhìn mãi thành quen rồi, thì ra là một đệ tử bình thường, đúng là như thế, người mà đầu óc có vấn đề giống như ‘Cáp Cáp’, sao có thể có đệ tử còn cao hơn để tự ngoại môn nguyện kết bạn với cậu ấy cơ chứ.

“Sinh rồi, tiểu tử ngốc nhà ngươi cuối cùng cũng có con nối dõi rồi, là một bé trai, mau đặt một cái tên đi.” Một ông cụ cười lớn nói.

Mọi người trong thôn đều rất đồng cảm với ‘Cáp Cáp’, lúc nhỏ bị ốm, nóng đến mức hỏng cả đầu, đến bây giờ cũng chỉ có chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nhưng làm người thì rất tốt, chịu được khổ nhọc, có lúc thì lại biểu hiện rất là kì lạ.

‘Cáp Cáp’ nhìn về phía Lâm Phàm, hy họng Lâm Phàm có thể đặt tên giúp cậu ấy.

“Bác đặt tên đi.” ‘Cáp Cáp’ đưa đứa bé cho Lâm Phàm.

Lâm Phàm bế lấy đứa bé, đứa trẻ vừa sinh thì nhìn hơi xấu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, nhìn thấy vậy Lâm Phàm rất thích, anh hy vọng nếu như vợ đồng ý, thì thật mong vợ có thể sinh cho anh một đứa bé.

Đặt tên ấy mà.

Phải có một nền tảng văn hóa nhất định.

Con của Cáp Cáp à?

Cáp Cáp Cáp?

“Cáp Lân đi.” Lâm Phàm nói.

“Được đó, Cáp Lân nghe rất hay.” Cáp Cáp vui vẻ nói, rồi sau đó cười lớn lên, làm cho đứa bé sợ tới mức khóc ré lên, một cụ già bên cạnh Cáp Cáp vỗ lên đầu cậu ta.

“Còn cười à, còn không tranh thủ đi xem nương tử của cháu đi, để sinh ra thằng bé này cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận