Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 819: Ta tin rằng ta có thể giáo dục tốt, tin tưởng ta đi

Ta tin rằng ta có thể giáo dục tốt, tin tưởng ta đi

Lâm Phàm vỗ cơ thể nói: “Không sao, vốn tưởng rằng sẽ có chút kinh hỉ, tưởng là sẽ mạnh hơn nữa, không ngờ chỉ là như vậy. Trước kia khi huynh tu luyện thì sấm sét sẽ mang đến phiền phức cho huynh, hiện tại thì lại không có cảm giác gì hết.”

Bộ dạng nói chuyện thì nghiêm túc đấy.

Nhưng mà nghe một chút…

Đây là đang nói tiếng người à?

Nói thật, đây hoàn toàn không phải là điều mà con người có thể nói ra.

Thần Tăng lặng im một hồi lâu rồi chắp tay trước ngực nói: “Thí chủ đã thành thần tiên, nhất định là việc làm của thần tiên có ẩn ý, tu hành của lão nạp không đủ, tầm nhìn hạn hẹp, không dám so với thần tiên.”

“Hiện tại lập tức trở về bế quan niệm Phận, không bao giờ rời khỏi núi.”

“Xin từ biệt.”

Người thông minh sẽ rời đi.

Thần Tăng là một hòa thượng thông minh.

Mà với tình hình này… thì còn muốn làm gì?

Về nhà sinh hoạt thôi.

Dùng thân thể gánh thiên lôi, ngoài Lâm Phàm ra thì ở đây còn có ai làm được?

Tần Ca giơ tay, hắn ta từng gặp được chuyện này.

Nhưng thiên lôi mà hắn ta gặp được thì quá mỏng manh, nếu so với thiên lôi mà Lâm Phàm gặp phải thì khác nhau như trời với đất, hoàn toàn không thể so sánh.

“Thần Tăng……”

Bọn họ xem Thần Tăng như đèn chỉ đường, chiếu sáng con đường phía trước, thế nhưng bây giờ Thần Tăng phải đi làm tuyến đầu của bọn họ hoàn toàn bị rối loạn.

Thần Tăng xoay người, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, các vị thí chú, từ lúc bắt đầu thì việc trừng phạt này đã là trò cười. Có thần tiên trông coi vị nữ thí chủ đây rồi, mọi người còn không an tâm chuyện gì nữa?”

“Trời cao có đức hiếu sinh, bỏ đồ đao xuống, lập đất thành Phật. Triệu thí chủ đã đồng ý từ nay về sau không giết chóc thì chúng ta cũng nên tin tưởng, cho nàng cơ hội để hối cải làm một con người hoàn toàn mới.”

“Vị thí chủ nào muốn rời đi cùng bần tăng thì cứ theo ta.”

Thần Tăng không biết phải làm sao.

Tu hành đến từng tuổi này, tầm mắt phải mở, tư tưởng phải thông, có thể co cũng có thể duỗi mới là chân lý.

“Thần Tăng, ta đi cùng ngài.”

“Ta cũng vậy.”

Đi theo Thần Tăng mới an toàn, lỡ như nửa đường bị giết thì chẳng phải xong đời hay sao?

Thần Tăng từ biệt Lâm Phàm, dáng đi thực tự nhiên, bước đi thực nhanh như có hổ dữ đang đuổi theo sau, giống như nếu không đi nhanh thì sẽ bị hổ dữ cắn nuốt.

“Này……”

“Ôi!”

Có người buồn khổ lắc đầu, bọn họ đến để diệt ma đầu, nhưng bây giờ thì tất cả đều rút lui, làm bọn họ có chút trở tay không kịp.

Đặc biệt là Thần Tăng, một vị lãnh đạo như ông ta mà lại là người rời đi đầu tiên, đây là sự đả kích đối với bọn họ.

“Tạm biệt!” Ma Đạo tông sư ôm quyền rồi rời đi.

Người không cam tâm nhất vẫn là Hoàng Tử.

Hắn ta nhìn đoàn người rời đi, trong lòng nóng như lửa đốt.

Á đù!

‘Các ngươi đừng đi!’

‘Nếu các ngươi đi rồi thì ta phải làm sao đây? Ta muốn trở thành hoàng thượng, hiện tại lại làm cho ta thực mơ hồ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.’

Suy đi nghĩ lại…

“Thần Tăng, đợi ta!”

Chỗ dựa duy nhất của hắn ta là Thần Tăng thì đã rút lui, vậy thì hắn ta ở lại đây làm gì? Tất nhiên là đi càng xa càng tốt, nếu tiếp tục ở lại đây thì cũng chỉ rước lấy nhục nhã mà thôi.

Thậm chí……

Hắn ta cảm thấy Triệu Trinh Nhạc sẽ giết mình.

Hành động trừng phạt ma đầu hoàn toàn bị phá hủy bởi sự tồn tại của Lâm Phàm.

Mấy tháng sau!

Triệu Trinh Nhạc cùng Lâm Phàm vẫn luôn ở trong thâm cung.

Còn ai đến kế thừa ngôi vị hoàng đế?

Vốn dĩ Triệu Trinh Nhạc muốn kế thừa ngôi vị này nhưng lại bị Lâm Phàm cản lại, chỉ cần liếc mắt một cái thì Lâm Phàm đã có thể nhìn ra tâm tính của Trinh Nhạc thực tà, nếu trở thành nữ đế thì sẽ gây họa cho bá tánh trong thiên hạ.

Hoàng tử duy nhất trở thành hoàng thượng.

Thân phận cùng địa vị của hắn ta được quyền thần trong cung tán thánh, nhưng Hoàng Tử quá bi thảm, hắn ta không thể trở về hoàng cung nên chỉ có thể lên triều ở bên ngoài, hơn nữa còn không được làm chủ một số việc.

Việc này thật sự làm hắn ta bực bội, đến nỗi mà hắn ta muốn cầm dao vào hoàng cung để liều mạng với Triệu Trinh Nhạc.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn ta mà thôi.

Cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám.

Trung thu, trăng tròn.

Ban đêm.

Triệu Trinh Nhạc đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn không trung.

“Ánh trăng đẹp quá!”

Bây giờ nàng vô cùng yên tâm, không còn chuyện gì cần bận tâm, mọi chuyện đều đã được giải quyết.

Một đám mây đen lặng lẽ trôi trên bầu trời.

Trăng tròn rực sáng.

Thỏa mãn tràn ngập trong ánh mắt của Triệu Trinh Nhạc, bỗng dưng, trái tìm của nàng đập một cách dồn dập, thình thịch thình thịch… Tựa như có người cầm búa đập mạnh lên trái tim của nàng.

Ý thức bị đưa vào một không gian kỳ diệu.

Thời gian dường như bất động.

Tà tính bị áp chế ở trong lòng bị thả ra.

“Ta không hề muốn như vậy.”

Mặt của Triệu Trinh Nhạc tràn đầy tà tính, lúc này, bí mật thật sự của “Cửu U Thần Điển” mới được lộ ra, đặc tính trong công pháp của nó đã vượt qua sự sáng tạo của người bình thường.

Nghìn năm trước, vị tu luyện “Cửu U Thần Điển” kia vì đối mặt với thiên lôi nên đã ngã xuống mà không thể làm đến bước tiếp theo.

Mà bây giờ, bởi vì Lâm Phàm xuất hiện làm thiên lôi không thể tiêu diệt Triệu Trinh Nhạc, cho nên đặc tính của “Cửu U Thần Điển” hoàn toàn lộ ra, chỉ cần vượt qua một kiếp kia rồi chờ trăng tròn xuất hiện thì tà tính của Thần Điển hoàn toàn được thả ra, không ai chống lại, không ai ngăn cản được.

Soạt!

Trong phút chốc, Triệu Trinh Nhạc biến mất khỏi phòng, một tia sáng màu đen chạy đến phương xa.

Trong phòng.

“Trinh Nhạc hư lắm đấy!” Lâm Phàm đứng trước bàn, xoa bột để chuẩn bị làm bánh trung thu. Tuy rằng anh không biết làm nhưng chỉ cần tròn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận