Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 595: Khả năng nhìn người của mình, khoe cả đời cũng không hết (2)

Nuchir nói: “Nếu tôi nghe không lầm, thì trong lúc họ trao đổi, dường như thực sự có vấn đề.”

“Đúng vậy, vì Lâm Phàm nói tiếng Long Quốc, mà Tử Thần lại nói ngôn ngữ tối cổ của nước Tân Đức chúng ta.” Áo Lai Mỗ giải thích.

“Cậu có nghĩ tới việc phiên dịch thay bọn họ một chút không?”

Nuchir nhìn cậu ta, thầm nghĩ, trao đổi là cách duy nhất để mở cánh của nội tâm, giờ ngay cả việc giao tiếp cũng là vấn đề thì chắc chắn rất dễ xảy ra chuyện.

Áo Lai Mỗ đáp: “Vốn là tôi muốn phiên dịch cho Lâm Phàm một chút, nhưng sau đó lại thấy bọn họ trao đổi với nhau không tồi, không phát sinh bất kỳ vấn đề nào, tôi nghĩ như vậy cũng tốt, nhưng ngay sau đó họ lại xảy ra xung đột, cũng chính là tình hình bây giờ.”

Lý do như vậy, Nuchir cũng không biết nên nói gì.

Chỉ có thể cảm thán.

Trực tiếp lùi lại.

“Không được chạy, cuộc chiến giữa chúng ta còn chưa kết thúc, tôi xem ông chuồn đi đâu.”

Lâm Phàm thấy Tử Thần muốn bỏ chạy, trong chớp mắt đã nổi nóng, anh ghét nhất là như thế này, cuốn chiến rõ ràng chưa kết thúc đã chạy rồi, một chút tố chất chuyên nghiệp cũng không có.

Tử Thần chưa từng nghĩ đến.

Có một ngày.

Ông ta sẽ bị loài người cản bước, với ông ta mà nói, đây chính là một loại sỉ nhục.

Tuy Lâm Phàm của chúng ta rất hiếm khi sát sinh, nhưng vị Tử Thần trước mắt này rất gian ác, nhất định phải hung hăng đánh cho một trận, tốt nhất là đánh cho đến khi ông ta biến mất khỏi thế giới này.

Ở một nơi xa.

Vài người thần bí dùng kính viễn vọng quan sát tình hình ở hiện trường.

“Long Quốc cắn phải thuốc rồi sao, sao lại xuất hiện cái thứ kinh khủng này chứ.”

“Ai mà biết được, các thiết bị giám sát năng lượng đều không giám sát dược, năng lượng dao động đến mức muốn nổ luôn rồi.”

“Chỉnh lý lại số liệu trước đã, đợi lát nữa rồi truyền đến đó.”

“Được.”

Bọn họ cũng đang bận rộn.

Người của hội Ám Ảnh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Lâm Phàm đến đây chiến đấu với Tử Thần, đối với bọn họ mà nói, chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng, nếu như có thể đo được số liệu thì rất có ích cho bọn họ.

Chỉ là dựa theo tình hình trước mắt.

Số liệu thu được không nhiều.

Dần dần.

Trận đấu gần đến hồi kết thúc, không có những sự việc lộn xộn phát sinh, Tử Thần không vùng lên, cũng không có ai xuất hiện cứu Tử Thần, tất cả đều không thay đổi.

Ầm ầm!

Tử Thần cao cao tại thượng bị ném xuống, ông ta nằm trên nền đất, nét mặt trở nên có chút không giống bình thường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.

Có lẽ nằm mơ ông ta cũng không nghĩ đến.

Mọi việc lại trở thành thế này.

“Ta là Tử Thần, vị thần cổ xưa, sao có thể chết được.”

Tử Thần cảm thấy thần lực của bản thân đang tan biến, tốc độ xói mòn sinh lực đang diễn ra rất nhanh, ông ta thực sự chống đỡ không nổi nữa rồi.

Rầm rầm!

Kim Tự Tháp từng ngủ yên bây giờ như mất đi thần lực chống đỡ, dần để lộ ra những vết rạn nứt, những cái xác không hồn bị xâm nhập này lại càng vì Tử Thần mà đang tiến gần hơn đến cái chết, thần lực dần tiêu tan mà cả đám ngã xuống mặt đất.

Đừng nhìn vào bộ dạng tưởng chừng như vô hại của Lâm Phàm.

Anh cho rằng, trong giấc mơ đã từng đánh chết rất nhiều tên, cảm giác mà những người đó mang lại cho anh rất khó chịu, gian ác, đại diện của u ám, nên anh phải tiêu diệt hết bọn người này.

“Trận này, ông thua rồi.”

“Hẹn gặp lại.”

Lâm Phàm nắm chặt bàn tay, mạnh mẽ gầm lên với Tử Thần.

Tử Thần quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng ngả nhìn Lâm Phàm, vừa bắt đầu cũng hết sức kinh hãi, nhưng đến giờ lại rất bình tĩnh, không phải vì ông ta không có cảm xúc mà tình hình đã thành ra như vậy rồi.

Ông ta còn có thể làm gì bây giờ.

Cầu xin tha thứ quá mất mặt, ông ta đường đường là thần cơ mà, thể diện này không thể mất được.

Tức giận gào thét cũng chỉ là biểu hiện của sự vô lực mà thôi.

“Ta sẽ quay trở lại.”

Tử Thần Anubis gào lên những tiếng cuối cùng.

Có thể quay trở lại hay không thì hơi khó nói, dù sao thì cũng gào lên trước đã, dựa theo điển tích trong những câu chuyện thần thoại xưa, thần đều bất tử, sẽ tiếp tục quay trở lại, còn về phần thật hay giả thì thực sự rất khó nói.

Chí ít thì…

Vẫn còn chút hy vọng.

Lâm Phàm đã quay trở lại.

“Ông ta biến mất rồi”

Chiến thắng chính là đơn giản như thế, trong lòng được xoa dịu, không còn cảm thấy có chỗ nào không ổn nữa.

Nuchir nói: “Tử Thần chết rồi.”

Cho dù là tận mắt nhìn thấy, ông ta vẫn cảm thấy có chút không đáng tin.

“Ừ.” Lâm Phàm đáp.

Áo Lai Mỗ kéo căng cổ họng, hưng phấn nói: “An toàn rồi, Tử Thần chết rồi, không cần phải sợ sệt gì nữa.”

Cậu ta hét lên như cái loa, âm thanh vô cùng lớn, vang khắp cả thành phố.

Không cần dùng loa phát thanh.

Người dân trong thành phố đều có cảm giác sống sót sau đại nạn.

Dấu vết kinh khủng về Tử Thần trong lòng họ.

Thành phố khác bị Tử Thần tiêu diệt, bọn họ đều lo lắng khi nào tai họa sẽ ập tới trên đầu mình, mà bây giờ thì tất cả đã kết thúc, chúng ta cuối cùng cũng an toàn rồi.

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất đối với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận