Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1022: Khoảnh khắc tỏa sáng của Từ Tử Hạo

Khoảnh khắc tỏa sáng của Từ Tử Hạo

Rõ ràng là không phải, ông ta đã nhớ rõ biển số ô tô của riêng Tiểu Bảo, đôi khi bắt gặp trên phố, ông ta còn lái chiếc ô tô điện chạy hết tốc lực đuổi kịp, gõ cửa chào hỏi Tiểu Bảo.

Lâm Phàm nhỏ giọng nói: “Viện trưởng, chúng ta chưa đi sao?”

Viện trưởng Hách đáp: “Không gấp, có mua bán lớn.”

Trong giây lát, viện trưởng Hách nghĩ tới, hẳn là người đưa tiền đến, rông ta nhớ sự bá đạo của kẻ giàu Tiểu Bảo, tuổi còn trẻ đã có được sự hào sảng mà người bình thường không có, nếu đặt ở thời cổ đại vậy thì đó là cực phẩm, chắc chắn sẽ là một thế hệ hào kiệt phá của hào sảng.

Trong đầu viện trưởng Hách nghĩ nhanh.

Mục đích nhà giàu đến Thanh Sơn đưa tiền là gì?

Đương nhiên không phải quan tâm bệnh nhân, mà là tận hưởng cảm giác được chào hàng, nghĩ đến Hách Nhân ông thì không cần nói nhiều, khả năng đi chào hàng nhà giàu chắc chắn là cấp MAX cao nhất.

Bất kể là bao nhiêu tuổi, thậm chí một hai đến một hai trăm tuổi, cũng tràn đầy khí lực la liếm anh.

Tự tin như vậy đấy.

Một đám vệ sĩ mặc đồ đen xuống xe phía sau, chạy chậm đến trước xe chính, mở cửa, giơ tay che, nghênh đón người quan trọng nhất xuống xe.

Đám người viện trưởng Hách đền nhìn.

Ngay cả vệ sĩ thần cấp Tiêu Khải cũng nhìn không chớp mắt, nhìn cảnh tượng to lớn này, chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, triệt để sôi trào.

Một cây gậy batoong xuất hiện, đặt trên mặt đất, tiếp theo là đôi giày da màu đen.

Một ông lão bước xuống xe với dáng vẻ từ tốn, nhưng lại có vẻ uy nghiêm của người đã có địa vị cao từ lâu.

“Là một ông lão.”Lâm Phàm nói.

Ông Trương đáp: “Tôi thấy rồi.”

Lúc viện trường Hách nhìn thấy đối phương, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, không ngờ lại là ông ta, lúc trước từng gặp mấy lần trong hội nghị, nhưng rất ít lần, giữa hai người cũng không qua lại nhiều

Ông ta biết người này là một nhân vật lớn, thế lực rất lớn, bình thường rất ít lộ diện, bây giờ xuất hiện ở đây là muốn làm gì?

Có vấn đề.

Chắc chắn có vấn đề.

Theo sau ông già có mấy người ăn mặc kỳ dị, những người ăn mặc kỳ quái này khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, có những người đầu trọc, cũng có người tóc nhuộm sặc sỡ, dáng người thấp bé, cao nhất chỉ tới hơn một mét.

“Viện trưởng Hách không nhớ tôi sao?” Ông già cười nói.

Viện trưởng Hách cười đáp: “Không ngờ ông Lý đại giá quang lập, không thể tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.”

Mặc kệ đối phương là ai.

Đến rồi đều sẽ đổi thành bộ mặt giả tạo.

Anh cười tôi cũng cười.

Không ai đánh lên mặt ai, có chút chờ đợi ông chủ lớn này đến Thanh Sơn làm gì, cản thận nghĩ lại, có chút mặt mũi, Thanh Sơn là nơi thế nào chứ, là nơi thu nhận, lại còn chẩn đoán cho bệnh nhân tâm thần nữa.

Chẳng lẽ trong nhà ông Lý này có người mắc bệnh tâm thần, muốn mở một phòng VIP ở đây suốt đời?

Nếu thật là như vậy, thì đây là nguồn lợi nhuận ổn định.

Có được bao nhiêu tiền nhỉ?

Phải nghĩ thử xem sao.

Đừng nhìn bệnh viện tâm thần có trợ cấp, thật ra là chẳng đủ dùng, những bệnh nhân ở đây có rất nhiều người không có người nhà trông nom, có thể đòi tiền ai được chứ, Thanh Sơn chỉ đành ứng ra.

Không nghĩ cách đào tiền thì không thể sống quá nổi, còn có thể ăn đậu hũ thanh Sơn được nữa sao.

Viện trưởng Hách hỏi: “Không biết ông Lý có chuyện gì?”

Đối với những nhân vật như này chỉ có thẳng thắn.

Có chuyện gì thì nói.

Có tiền thì kiếm trước.

Tuyệt đối không được vòng vo.

Ông lão nhìn lướt qua môi trường của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, thốt lên: “Từ lâu đã nghe viện trưởng Hách là chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực bệnh tâm thần, ông đã dạy dỗ rất nhiều học sinh xuất sắc, hơn nữa kinh nghiệm sống của viện trưởng Hách cũng rất đáng để ngưỡng mộ.”

Nói xong, ông lão vẫy vẫy tay, dưới ánh mắt khó hiểu của viện trưởng Hách.

Sau lưng có thanh niên cầm máy tính đi đến.

“Số tiền một trăm triệu chuyển vào tài khoản của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn coi như là do tôi quyên góp cho Thanh Sơn, hy vọng sẽ giúp được cho viện trưởng Hách và cả các bệnh nhân ở Thanh Sơn.”

Viện trưởng Hách nghe được trong lòng mừng rỡ

Quả nhiên là như ông ta nghĩ, đối phương đến để quyên tiền, bây giờ người tốt thật nhiều.

Ông ta thích những người hào phóng như vậy.

“Aizzz, ông Lý khách sáo quá rồi.” Viện trường Hách hư tình giả ý, không nói là không cần, chỉ nói là quá khách sáo, ngại ngùng tượng trưng cho có mà thôi.

Hách Nhân lăn lộn trong xã hội đến giờ, sớm đã nghĩ đến, người này bây giờ quyên tiền, tiếp theo đó chắc chắn sẽ có chuyện cần nhờ, gặp phải tình huống này, căn bản chẳng cần mở lời với đối phương, ông ta trực tiếp mở miệng dò hỏi.

“Trong nhà ông Lý có người bị tâm thần sao? Chỉ cần ông Lý yên tâm thì có thể sắp xếp cho người đó đến Thanh Sơn chúng tôi, đảm bảo sẽ có được sự điều trị tốt nhất, tranh thủ chữa trị sớm thì sớm được xuất viện.”

Quả thực là ra tay mạnh.

Quyên góp một trăm triệu.

Chỉ cần nhập viện, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa, cấp bậc phục vụ chỉ kém Lâm Phàm và ông Trương một bậc.

Đây đã là dịch vụ hàng đầu ở Thanh Sơn.

“Là cháu trai tôi.”Ông Lý nói.

Viện trưởng Hách hỏi: “Vậy người đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận