Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 778: Mây tím từ phía đông đến rồi... hấp thụ thôi

Mây tím từ phía đông đến rồi... hấp thụ thôi

Lúc này, Lâm Phàm, ông Trương và Tiểu Bảo đang ngồi trên bãi cỏ, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, sự yên lặng, tĩnh mịch của bầu trời đêm đủ để khiến cho tâm trạng trong lòng bọn họ càng trở nên vui vẻ.

Chít chít!

Có một tiếng kêu kì lạ truyền đến.

Tiểu Bảo tò mò đi xem xem, sau đó reo lên đầy ngạc nhiên, mừng rỡ: "Con sóc, con sóc đã trở về rồi."

Lâm Phàm và ông Trương quay đầu lại nhìn.

Người con sóc dựng đứng vác bao tải trên lưng đang đứng lẳng lặng chờ đợi ở một nơi cách đó không xa.

Hai con ngươi nhỏ trong vòng mắt đen tỏa sáng.

Dường như nó đang mong đợi điều gì đó.

"Con sóc, mày muốn trở thành thú cưng của tao đúng không?" Tiểu Bảo thích thú dang rộng hai cánh tay hướng về phía con sóc, chào đón con sóc trở về.

Con sóc trông thấy tình huống như vậy chắc chắn sẽ không chần chừ lưỡng lự.

Nó chạy nhanh, lao vào lòng Tiểu Bảo.

Thấy cơ hội đến rồi, rụt rè chỉ là một hành động ngu xuẩn mà thôi.

"Ha ha ha." Tiểu Bảo ôm con sóc và cười vui vẻ. Con sóc cũng ra vẻ nũng nịu, nó xù lông lên rồi cọ vào mặt Tiểu Bảo. Các loài động vật bình thường tuyệt đối không thể thực hiện được kĩ năng đó, bản lĩnh đó.

Tà Vật Công Kê nhìn với mắt bị lé, có vẻ coi thường.

Cũng may là mày không phải tà vật, nếu không thì nhất định phải cho con sóc biết thân làm tà vật thì phải có tôn nghiêm, tà vật mà không có tôn nghiêm thì không không nên tồn tại ở nơi này.

Lâm Phàm cười và nói: "Tiểu Bảo, nó rất thích cậu đấy."

"Ừ, tôi có thể cảm nhận được nó thích tôi." Tiểu Bảo nói.

Ông Trương nói: "Hay là đặt cho nó một cái tên đi."

"Đúng vậy, tôi muốn đặt tên cho thú cưng của mình, nhưng mà nên gọi là gì nhỉ?" Tiểu Bảo cúi đầu, hai lông mày nhíu vào nhau rất đáng yêu, cậu ta suy nghĩ rất nghiêm túc, trông có vẻ rất hao tâm tốn sức.

"Tôi nghĩ ra rồi, gọi là Tùng Tùng đi."

Tiểu Bảo rất thích cái tên này.

Sóc Hai Đuôi nương tựa vào nhà giàu có nhất, nghe thấy vậy có vẻ khá hoang mang, nó ngẩng đầu lên suy nghĩ, đôi mắt trợn tròn lên nhìn Tiểu Bảo.

Cái tên này có hơi lỗi thời quá không.

Cũng chẳng có cách nào.

Đã đi nhờ vả, dựa dẫm nên bản thân cũng không thể tự quyết định được việc gì.

Lâm Phàm nghĩ rằng Sóc Hai Đuôi của cậu ta rất hài lòng đón nhận cái tên này, anh ta hỏi: "Có phải bây giờ đang rất vui mừng đúng không?"

"Ừ, cực kì vui mừng, trong lần ra ngoài này, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất, sau khi trở về tôi sẽ làm cho Tung Tùng một cái hang thật to, thật hoành tráng để nó có thể vui chơi thỏa thích ở bên trong." Tiểu Bảo tưởng tượng về tương lai.

Không có mấy người có thể trở thành người đồng hành cùng Tiểu Bảo, chỉ có Lâm Phàm và ông Trương thôi.

Mà hiện tại đã có con sóc ở bên Tiểu Bảo, sau này cậu ta sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

"Tốt quá rồi."

Lâm Phàm chống hai tay xuống đất, ngửa đầu lên ngắm sao trên bầu trời, những dòng suy nghĩ thoáng qua, dường như anh ta đang nhớ lại về điều gì đó.

Độc Nhãn Nam trò chuyện với Tộc Lão.

Anh ta muốn biết nhiều hơn về sự thật bên trong những loại ngôi sao trên bầu trời, những hiểu biết hiện tại của bọn họ về các loại sao trên bầu trời vẫn còn ở mức độ rất sơ sài.

Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.

Kẻ thù ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy xa tiếp theo.

Chuyện may mắn duy nhất chính là Ngô tộc là bạn bè tốt, họ có thể giảng giải cho anh ta về những chuyện này.

Sáng tinh mơ!

Một tiếng chuông trong trẻo từ núi Trường Bạch vọng đến.

Tiếng chuông êm tai, làm cho tâm trạng người ta sảng khoái, tỉnh táo.

Mọi người đang ngủ mê man đều đã bị tiếng chuông này đánh thức.

Bọn họ ở đây rất áp lực, chỉ cần một chút tiếng cũng có thể khiến bọn họ hoảng sợ cảnh giác như chim gặp cành cong vậy, chỉ trong nháy mắt bọn họ đều giật bắn người.

"Tiếng chuông đó từ đâu đến vậy?"

Việc đầu tiên Tộc Lão làm là tìm kiếm tiếng chuông, còn ánh mắt thì nhìn về phía chiếc đồng hồ cổ mà bọn họ đã mang theo trên đường. Nhưng chiếc đồng hồ cổ này đã bị nứt, không có ai đặt chuông cả nên tiếng chuông đó không thể nào truyền đến từ phía bên này của bọn họ.

Vậy rút cuộc là đến từ đâu?

Đây là điều mà bọn họ muốn biết nhất.

"Tộc Lão, đó là cái gì?"

Ngô Thắng nhìn về một đám mây màu tím tươi đẹp ở phía chân tròi xa xa, rồi ngay lập tức hoảng sợ, đó là thứ mà từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy. Đối với bọn họ đó là thứ vô cùng xa lạ.

Trong lúc bọn họ đang kinh ngạc, bất ngờ ở đó.

Đám người của Lâm Phàm vừa mới ngủ dậy, Tiểu Bảo ra lệnh cho vệ sĩ đi chuẩn bị đồ ăn sáng, một ngày tốt đẹp của bọn họ đều phải bắt đầu bằng một bữa sáng.

Tôn Hiểu vẫn chưa đóng cửa phòng thu sóng, nghe thấy có tiếng động hoảng hốt, bất ngờ, anh ta leo lên và chạy một mạch ra ngoài. Nhìn cảnh tượng bên ngoài, ngay sau đó anh ta nhìn thấy mây tím rồi lập tức lấy ông kính nhòm về phía đằng xa.

"Chẳng nhẽ đây chính là mây tím đến từ phía đông trong truyền thuyết, còn không mau chóng đi tu luyện để hấp thụ mây tím, có thể tu thành tiên."

"Ao ước đã lâu, bây giờ cũng có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng chấn động rồi."

"Ước gì tôi cũng ở đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận