Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1083: Tối nay anh ở cùng em

Tối nay anh ở cùng em

Kẻ thần bí thu tay về, nắm chặt xương tay, trong nháy mắt, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

"Hừ, thân thể của bổn tọa là bất tử bất diệt, chỉ dựa vào sức mạnh của phong ấn này mà muốn phong ấn âm phủ, mơ mộng hão huyền."

Hắn ta nói ra những lời hung ác nhất, nhưng cũng không còn sức nữa, căn bản không có bất cứ biện pháp nào.

Ánh mắt nhìn về phía Tà Vật Si.

Đối với Si mà nói, nó cũng chẳng sợ, nhìn thẳng vào đối phương, nó biết đối phương sẽ không làm gì được mình, khi chưa tìm thấy ba vị còn lại, đối phương sẽ giữ lại tính mạng của nó.

Phong ấn của âm phủ rất đáng sợ, cũng rất mạnh.

Hắn ta không phá nổi.

Kẻ thần bí nhìn Si nói: "Không lâu đâu, bổn tọa sẽ còn trở lại."

Nói xong biến mất tại chỗ.

Tiểu Bát cùng Tiểu Song bò đến bên cạnh Tà Vật Si.

"Vua Si, hắn ta là ai vậy, sao lại ngang ngược như vậy?"

Tà Vật Si nói: "Không muốn dọa đến bọn mày, tốt nhất là đừng nhắc tới."

Bọn chúng nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, ngay cả Vua Si còn nói là không muốn dọa đến bọn chúng, đó phải là sự tồn tại rất đáng sợ, nhưng là thân tà vật nhất định phải có sự tò mò.

"Vua Si, xin hãy thỏa mãn sự tò mò của chúng tôi đi."

"Rất muốn biết?"

Tiểu Song cùng Tiểu Bát gật đầu lia lịa, chính là muốn biết, thời đại đỉnh cao mà bọn chúng muốn làm gì thì làm đã qua rồi, bây giờ là đang chờ đợi ở nơi này, đi theo vua Si, để sống qua ngày.

Nhưng trải qua chuyện này, bọn chúng đột nhiên phát hiện một chuyện đáng sợ, vua Si mà bọn chúng coi là anh cả, hình như có chút không ổn rồi.

"Tốt, nếu đều muốn biết, vậy ta nói cho bọn mày biết, phía sau của âm phủ có thân xác của hắn ta."

"Vua Si, vừa rồi có phải là thân xác bị thiếu của hắn ta không?"

Đối với Tiểu Bát cùng Tiểu Song mà nói, những lời mà vua Si thật sự rất dọa người, mẹ ơi, vậy rốt cuộc đó là sự tồn tại khủng khiếp như thế nào vậy, không có thân xác mà đã đáng sợ như vậy, lỡ như giành lại được thân xác rồi, chẳng phải là thành ông trời luôn sao.

Vào lúc này.

Tiểu Bát cùng Tiểu Song nảy sinh ý định bỏ trốn, hay là giải ngũ về quê, tới một chỗ hoang vu cày ruộng, sống qua ngày trong sự hổ thẹn.

Chỉ là bọn chúng rất nghi ngờ.

Tại sao vừa nãy lão già đó không giết vua Si, cứ coi như vua Si không thể động đậy, vậy tại sao lại không giết bọn chúng nhỉ?

Vấn đề này… có chút phức tạp.

Hay là nói, bọn chúng cũng có nguồn gốc vĩ đại, chỉ là bọn chúng không biết mà thôi, một khi đã khai quật ra, nhất định là nhân vật kinh thiên động địa đấy.

Ban đêm!

Khách sạn.

Mộ Thanh nhìn người trước mặt, trong lòng hoảng loạn, cảm thấy chuyện gì nên đến thì vẫn phải đến, trốn thì khẳng định là trốn không thoát, chỉ là cô vẫn chưa sẵn sàng mà thôi.

Nhưng có những chuyện, không phải cô nghĩ như thế nào thì nó sẽ thế đấy.

“Tối nay, anh muốn làm gì?” Mộ Thanh biết rõ mà cố hỏi.

Lâm Phàm mỉm cười, nói: “Vợ à, anh nhớ em lắm, tối nay muốn ngủ cùng em.”

Anh thường xuyên suy nghĩ, trước kia vợ mình đều rất chủ động, nhưng hiện tại lại không chủ động lần nào. Anh nghĩ, có lẽ là vợ đang đợi anh chủ động.

Ừm, có lẽ là vậy.

Mộ Thanh rất căng thẳng, ngón tay nắm lấy ga giường, tựa như đã sẵn sàng, cô đứng dậy, đi về phía phòng tắm: “Em đi tắm trước.”

“Được.” Lâm Phàm nói.

Trong phòng tắm.

Mộ Thanh chống hay tai lên chậu rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, thở dài một hơi, lấy một cái mũ trùm tóc, cuộn tóc lên, ngay sau đó, cởi đồ trên người xuống, đi vào trong phòng tắm.

Rào rào!

Vòi hoa sen phun nước ấm, rửa sạch thân thể tuyết trắng, mịn màng. Dần dần, trên mặt kính phòng tắm bao phủ một tầng hơi nước.

Bên ngoài.

Lâm Phàm cầm điều khiển, chọn phim xem, thật vất vả mới tìm được một bộ phim hay, mở ra xem…

Muốn xem thì cần hai tệ.

Anh lấy điện thoại ra, thuần thục quét mã QR, lập tức thông qua. Ting ting… điện thoại của Lâm Phàm vang lên tiếng báo tin nhắn. Tiền vất vả mới kiếm được, lại bị mấy ông lớn phá gia tiêu mất hai tệ rồi.

Có giọng nói truyền ra từ tivi.

“Vậy mà mày lại là kẻ phản bội, tao đã đối xử với mày như con ruột mà.”

“Ha ha ha, đối xử với tôi như con ruột. Ông giết bố tôi, độc chiếm mẹ tôi, còn dám nói là đối xử với tôi như con ruột. Tôi nhẫn nhục học võ công của ông, chính là để đợi ngày hôm nay.”

Tình tiết phim rất hay, Lâm Phàm xem rất say mê.

Chỉ là cái người nhẫn nhục này lại là nhân vật phản diện, điều này khiến cho Lâm Phàm phải suy nghĩ, hình như có chỗ nào đó không đúng, vì sao lại bị nói là nhân vật phản diện chứ.

Cạch!

Mộ Thanh mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, hương thơm nức mũi, mùi sữa tắm rất dễ chịu. Sau khi đi ra, cô nhìn thấy Lâm Phàm đang chống cằm, chăm chú nhìn tivi, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đấy.

Cô đứng sau lưng Lâm Phàm, hương thơm bay đến mũi Lâm Phàm.

“Em tắm xong rồi à.” Lâm Phàm ngửi thấy hương thơm, lập tức phản ứng lại, nhìn Mộ Thanh vừa ra khỏi phòng tắm, ngốc nghếch cười, nói: “Vợ ơi, em vẫn đẹp như ngày nào.”

Trong lòng Mộ Thanh đã có chuẩn bị, bất đắc dĩ nói: “Đợt lát nữa càng đẹp hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận