Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1147: Người thật sự không giống những người ta từng gặp (2)

Người thật sự không giống những người ta từng gặp (2)

Độc Nhãn Nam ông ta là một.

Hoặc Vĩnh Tín, Lưu Hải Thiềm, Lâm Đạo Minh cũng được.

Lâm Phàm thì đương nhiên không cần phải nói.

Đó là người diệt sạch tất cả nhưng sẽ không tùy tiện xuất hiện. Trước khi bất kỳ chuyện gì, chỉ cần các người đừng gây nguy hiểm cho nước Long, chúng tôi có thể đảm bảo sẽ không sử dụng Lâm Phàm.

Muốn giúp đỡ nước Tinh Thiêu thì phải điều động hai người.

Vĩnh Tín là người bắt buộc phải đi.

Lưu Hải Thiềm và Lâm Đạo Minh thì chọn một trong hai.

Nhưng sao ông ta có thể để bọn họ đi. Cho đến bây giờ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không dễ gì mới bồi dưỡng được đến trình độ này. Hơn nữa khi nước Tinh Thiêu trông có vẻ đáng thương, thực ra sâu trong nội tâm bọn họ nghĩ đến nhiều nhất lại là làm sao để chiếm được nhiều lợi lộc nhất.

Đối với bọn họ, ân tình chỉ là thứ trót lưỡi đầu môi mà thôi.

Yêu cầu lớn nhất vẫn là lợi ích.

Hành lang.

Kim Hoà Lị nghe điện thoại.

Người gọi cho cô ta là một người bạn học cũ, sau này cho rằng trong phương diện Tà Vật, nước Long vốn dĩ yếu kém, hơn nữa còn quá nguy hiểm, nên đã rời khỏi nước Long.

“Hoà Lị, sao rồi, có đồng ý giúp chúng tôi không?”

Kim Hoà Lị nói: “Tiêu Tiêu, tôi chịu, bên chúng tôi không có đủ người để giúp các cậu, các cậu chỉ có thể dựa vào bản thân để giải quyết rắc rối lần này.”

Khi cô ta nói ra những lời này.

Bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

Sau đó, đối phương đột nhiên cao giọng nói: “Không thể nào, thành phố Duyên Hải các cậu có Lâm Phàm, anh ta mạnh như vậy, chỉ cần anh ta chịu đến đây, tất cả rắc rối đều có thể giải quyết.”

Kim Hoà Lị nói: “Tôi chịu.”

“Không, chắc chắn là do các cậu không muốn giúp đỡ. Cậu đưa điện thoại cho Từ Chính Dương, để tôi nói chuyện với ông ta, ông ta không thể thấy chết không cứu như vậy được. Cự thú khủng khiếp lắm, theo như suy tính của chúng tôi thì cho dù là đạn hạt nhân cũng không thể nào tiêu diệt đối phương. Cứ tiếp tục như vậy, nước Tinh Thiêu chúng tôi sẽ bị huỷ diệt mất.”

Giọng điệu của Tiêu Tiêu hơi không đúng lắm, rõ ràng là không ngờ là sẽ bị từ chối một cách dứt khoát như vậy.

Lúc cô ta gọi điện thoại cho Kim Hoà Lị, thì chưa từng nghĩ đến nước Long sẽ bàng quang không quan tâm. Cô ta cho rằng chỉ cần mình gọi cuộc điện thoại này, nhất định nước Long sẽ đến giúp đỡ mình, Nhưng bây giờ… Cô ta gần như phát điên, thậm chí nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề gì không.

Kim Hoà Lị nói: “Hy vọng cậu có thể tìm được chỗ để trốn, có lẽ nước Tinh Thiêu các cậu sẽ nghĩ ra cách.”

Tiêu Tiêu nói: “Cậu không muốn giúp tôi, thấy chết không cứu đúng không? Cậu có biết bây giờ mỗi tiếng đồng hồ đều có vô số người chết không? Hành vi này của cậu là trơ mắt nhìn bọn họ chết đi, cậu không cảm thấy trong lòng có cảm giác tội lỗi sao?”

Kim Hoà Lị nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Đối với những người đã hy sinh của nước Tinh Thiều các cậu, tôi chỉ có thể bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, còn về cảm giác tội lỗi thì không hề, Bây giờ thành phố Duyên Hải mà tôi đang sống chỉ có thể nghĩa vụ bảo vệ tất cả người dân nước Long, bọn họ có thể yên bình sống, đó chính là phương hướng để cố gắng đối với tôi.”

“Tôi bận lắm, cúp máy đây.”

Kim Hoà Lị cúp điện thoại, sắc mặt như thường tiếp tục đi làm việc.

Trước đó, cô ta đúng là có lòng trắc ẩn, nhưng những lời mà lãnh đạo nói với cô ta không phải là không có lý.

Thù hận sẽ không biến mất.

Phong thuỷ xoay chuyển, đừng bao giờ ức hiếp người khác.

Mà cho dù cô ta có muốn giúp đỡ đối phương thì cũng không có cách, cô ta chỉ là một cô gái, một cô gái tay trói gà không chặt mà thôi.

Trên đường.

Lâm Phàm đứng tại chỗ, nhìn lên bầu trời.

Ông Trương nghi ngờ nói: “Lâm Phàm, cậu đang nhìn gì vậy?”

Lâm Phàm nói: “Suỵt, tôi đang trò chuyện với bầu trời.”

“Oh, thật là giỏi.” Mắt ông Trương phát sáng, cảm thấy tự hào vì Lâm Phàm có thể trò chuyện với bầu trời.

Tà Vật Công Kê liếc ông Trương một cái, cứ cảm thấy thằng cha này có bệnh.

Anh ta nói là đang trò chuyện với bầu trời thì ông cứ tin sao.

Vậy thì tôi biết nói chuyện với mặt đất đấy.

Nhân Sâm không nghi ngờ lời của chủ nhân, trong lòng vô cùng chấn động, phải đạt cảnh giới rất cao mới có thể nói chuyện với bầu trời, cho dù là chủ nhân trước đó của nó cũng không thể làm được chuyện này.

Phần thưởng đạt được khi làm nhiệm vụ.

Kiểm soát thế giới của Ý Chí.

Bầu trời rất sinh động, Ý Chí không ngừng xông về phía Lâm Phàm. Khi Lâm Phàm cảm nhận được bầu trời, tất cả đã thông suốt, giống như Thánh Đế ban đầu vậy, tùy ý là có thể kiểm soát thế giới của Ý Chí.

Khiến đối phương sống mãi trong sự kiểm soát của anh.

Không thể nào chạy thoát.

Lâm Phàm không mượn sự kiểm soát thế giới của Ý Chí để kiểm soát đối phương, anh chỉ là trò chuyện với đối phương, trêu chọc đối phương, anh sẽ không làm những chuyện như hạn chế tự do của đối phương.

Giống như mở khoá một cái lồng, nhốt những sinh linh vốn sinh động vào bên trong.

Cả đời cũng không thể chạy thoát.

Mãi mãi cũng ở nơi này.

“Đi thôi, chỉ là nói chuyện với mày thôi, không có ý gì khác, mày cứ rong chơi ở thế giới của mày, nếu gặp phải nguy hiểm, có thể đến tìm tao bất cứ lúc nào.”

Lâm Phàm dặn dò Ý Chí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận