Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1188: Anh như vậy rất không nể mặt tôi rồi đấy

Anh như vậy rất không nể mặt tôi rồi đấy

Nếu không phải coi anh là người một nhà, thì có ai sẽ hỏi những điều này đây.

Bên trong nhà hàng, các nữ phục vụ trong khi làm việc thường hay nhìn Lâm Phàm, cậu nhóc đẹp trai này là người các cô thích nhất, trông có vẻ ngơ ngác đáng yêu, rất được lòng của các cô.

Các cô có người rất chủ động, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần cậu lấy lòng của tôi, cùng ngày đồng ý, tối nay chúng sẽ ở cùng nhau.

Đáng tiếc...

Thằng nhóc giống như không quá hiểu ý nghĩa yêu thương của các cô vậy.

Lâm Phàm bưng đồ ăn lên, đi đến phòng bao số ba, bưng đồ ăn tiến vào trong phòng, nhìn tình huống này có vẻ như là liên hoan gia đình, các bạn nhỏ khá nhiều, mà anh thì rất thích trẻ con, tuy có đôi khi trẻ con rất nghịch ngợm, nhưng bọn chúng khờ dại hiền lành, là thứ mà sau khi trưởng thành sẽ không thể có được.

Các bạn nhỏ đang chơi trò chơi Chiến Sĩ Ánh Sáng.

Giọng nói có hơi lớn.

Đám người lớn cảm thấy có chút bực bội, bảo đám nhỏ thanh niên yên lặng đối chút, chỉ là đối với các bạn nhỏ mà nói, cản trở bọn chúng đều là quái vật, bọn chúng chính là Chiến Sĩ Ánh Sáng, khẳng định phải dùng tuyệt chiêu tất sát đối kháng đến cùng vói đám quái vật.

Đám trẻ con đã hoàn toàn chọc giận tới phụ huynh, cuối cùng phụ huynh trực tiếp nói với bọn chúng... làm gì có Chiến Sĩ Ánh Sáng nào, từ sáng đến tối chỉ xem hoạt hình, xem đến mức nhập ma rồi.

Sau đó đám người lớn trò chuyện với nhau, bọn họ khi còn nhỏ đã từng tin tưởng giống như đám trẻ con, sau này lớn lên rồi mới biết được khi còn nhỏ bọn họ quả thật có chút ngây thơ.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Đám trẻ nhỏ vốn hoạt bát dần dần yên tĩnh lại, không còn hoạt bát giống như ban đầu, giống như đã chịu phải đả kích nào đó, đều ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Lâm Phàm kết thúc việc đưa đồ ăn, đi ngang qua cửa liền nhỏ giọng.

"Tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ có kỳ tích, Chiến Sĩ Ánh Sáng có tồn tại đấy!"

Các bạn nhỏ nhìn Lâm Phàm, ánh mắt có chút thay đổi, nhưng thay đổi cũng không lón, trong lòng bọn chúng biết thật ra là không có, nhưng bọn chúng thích tưởng tượng.

"Anh chứng minh thế nào là có chứ?" Một nhóc mập hỏi.

"Để anh cho các em nhìn, được không?" Lâm Phàm hi vọng các bạn nhỏ này có thể kiên định với suy nghĩ trong lòng, tin tưởng ánh sáng tồn tại.

Các bạn nhỏ đều nhìn nhau.

"Được..."

Ngoại trừ ngoài cửa chính ra, hai bên trái phải chính là phòng uống nước, có chỗ ngoặt chặn lại, nếu như không có người đi qua thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được.

"Các em xem đi!" Lâm Phàm ngồi xổm xuống, giơ năm ngón tay ra, lòng bàn tay lập tức xuất hiện ánh sáng chói mắt, ánh sáng thật ấm áp, chiếu sáng lên gương mặt của các bạn nhỏ, khiến hai mắt của bọn chúng trở sáng bừng.

"Oa!"

"Oa!"

"Đây là ánh sáng của Chiến Sĩ Ánh Sáng!"

Các bạn nhỏ có vẻ rất vui sướng, ánh mắt của bọn chúng lộ ra tia sáng hưng phấn, khi nhìn về phía Lâm Phàm đều giống như đang nhìn thần tượng vậy.

"Lại cho các em xem cái này!" Lâm Phàm cười, khẽ nói: "Kiếm Thánh Quang, xuất hiện đi..."

Sau đó trên tay trái của Lâm Phàm nắm lấy bàn tay trái, chuôi kiếm từ trong hào quang chậm rãi xuất hiện, các bạn nhỏ mở to miệng, trừng mắt, lặng ngắt như tờ, đối với bọn chúng mà nói đời này vĩnh viễn không thể quên đi được một màn trước mắt này rồi chăng.

"Oa! Đây là kiếm Thánh Quang của Chiến Sĩ Ánh Sáng, vô cùng lợi hại, trong nhà em còn có một cây đó!"

"Em cũng có!"

"Em không có, em bảo ba của em mua cho em!"

"Em bảo ông nội mua cho em!"

Lạch cạch!

Lâm Phàm khép năm ngón tay lại, ánh sáng biến mất, đứng dậy nói: "Được rồi, bây giờ các em đã tin ánh sáng tồn tại rồi chứ!"

Đám trẻ con điên cuồng gật đầu.

Vô cùng đồng ý với điều này.

"Em tin!"

"Em cũng tin !"

Sau đó Lâm Phàm rời khỏi phòng bao, đến nơi khác tiếp tục làm việc.

Đám bạn nhỏ chạy tới trước mặt người nhà, vui sướng reo lên, "Bọn con nhìn thấy Chiến Sĩ Ánh Sáng đấy!"

"Thật đó, rất lợi hại nha!"

"Oa, Chiến Sĩ Ánh Sáng thực sự tồn tại!"

"Tụi con thật sự tận mắt nhìn thấy rồi đấy!"

Đám người lớn đang uống rượu ăn cơm nghe thấy lời đám nhỏ nói rõ ràng có chút ngây người, sau đó cười lên ha hả. Đối với bọn họ mà nói, lời nói của trẻ nhỏ có thể tin sao, hơn nữa còn là loại lời vừa nghe thấy đã biết là nói dối rồi.

"Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa, các con chơi của các con đi, nhưng đừng chạy đi xa!" Đám người lớn vẫy vẫy tay, bảo đám nhóc đi chơi.

Nếu là trước kia, đám nhóc chắc chắn sẽ ủ rũ, nhưng hiện tại bọn chúng không cảm thấy sao cả. Mọi người không tin thì thôi, tụi con đã tận mắt nhìn thấy đấy, đâu phải giả vờ đâu.

Bên trong nhà hàng.

Lâm Phàm vui vẻ bưng đồ ăn, một đám bạn nhỏ đi theo phía sau.

"Chiến Sĩ Ánh Sáng, đợi tụi em một chút!"

"Anh có thể nói với em mấy câu không, em vô cùng thích anh đấy!"

"Chiến Sĩ Ánh Sáng, anh có thể làm ba của em được không, em nguyện ý tặng mẹ cho anh!"

Lâm Phàm làm việc bị đám nhóc đi theo, các thực khách xung quanh sững sờ nhìn theo, giống như thật không ngờ một người trẻ tuổi lại được hoan nghênh như vậy, đến cả chủ quán cũng phải há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận