Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 576: Các người đến để khiêu chiến sao (3)

Lúc Boss định mở miệng, không khí lay động, Kẻ ham não lại xuất hiện lần nữa.

“Theo lệnh của chủ nhân tao, ba ngày sau, sẽ tiêu diệt mày ở ngoại thành.”

Nói xong lời này.

Kẻ ham não lập tức biến mất.

Lúc này.

Phòng họp vô cùng yên tĩnh.

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến mức độ này.

Quỷ dị chủ động tìm đến tận cửa.

Muốn chiêu mộ Lâm Phàm.

Nhưng lại bị từ chối, sau đó khiêu chiến, muốn đấu một trận sống còn vào ba ngày sau.

Rất lâu sau!

Rất lâu sau!

“Đây là trận chiến quyết định sự sống chết của loài người sao?”

Không biết ai nói ra câu này.

Nhưng lại nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.

“Lâm Phàm, cậu có nắm chắc không?” Boss hỏi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Có, tôi đã mong đợi rất lâu rồi. Trước kia bọn chúng đều từng người đến tìm tôi, làm tôi cứ thấy không đã, nhưng lần này tôi muốn được thỏa thích một lần.”

Đối với câu trả lời thế này.

Bọn họ thật sự không biết nên nói gì.

Ông trời ơi.

Trái đất ơi.

Phù hộ thật sự như vậy đi.

Nếu Lâm Phàm thất bại, con người sẽ hoàn toàn bị diệt vong. Không có Lâm Phàm bảo vệ, loài người sẽ không thể chống lại quỷ dị được.

Cùng ngày.

Quyết định đã được thống nhất sau khi nghiên cứu.

Phía chính phủ công bố một tin tức.

‘Ba ngày sau! Cuộc chiến về sự tồn vong của loài người sẽ diễn ra!’

Không nói gì nhiều.

Chỉ là nói đơn giản với người dân, ba ngày sau thủ hộ thần của nước Viêm Hoàng sẽ chiến đấu một mất một còn với quỷ dị.

Thắng! Loài người sống!

Thua! Loài người bị diệt vong!

Người dân sống ở nước Viêm Hoàng rất hạnh phúc. Từ sau khi Lâm Phàm ra đời ngang không trung, tất cả đều trở nên yên ổn hơn. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có quỷ dị xuất hiện, nhưng đều biến mất trong thời gian rất ngắn.

Đặc biệt là trong nửa năm này.

Số lần quỷ dị xuất hiện ngày càng ít.

Bởi vì phần lớn đều xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm.

Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy tâm trạng của mọi người.

Thời gian ba ngày…

Thật là quá ngắn.

Trên mạng nổi lên những cuộc thảo luận sôi nổi.

‘Nhất định phải thắng, nhất định sẽ thắng.’

‘Không sai, anh ấy nhất định sẽ thắng.’

‘Tôi cảm thấy thời gian này chúng ta rất hạnh phúc. Nhìn nước ngoài xem, đã không còn đất nước rồi, những người sống sót đều trốn trong góc, sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma. Chúng ta đã quá hạnh phúc rồi.’

‘Năm nay tôi đã năm mươi tuổi, cuối cùng thủ hộ thần nước ta lại là một người trẻ tuổi. Mỗi lần cậu ấy phỏng vấn tôi đều xem, trước giờ cậu ấy đều mỉm cười với ống kính, chưa từng hiểu hiện ra sự đau thương, bất lực, luôn luôn khiến người khác có cảm giác tự tin. Trên lưng cậu ấy đã gánh vác quá nhiều, chúng ta không thể đè nặng áp lực lên người thủ hộ thần của chúng ta nữa, nhất định phải mỉm cười đối mặt.’

‘Ông bác lầu trên nói đúng với những lời trong lòng tôi quá.’

‘Ông bác gì chứ, cả nhà cô mới là ông bác, gọi chú.’

Các phóng viên đều muốn tìm cách phỏng vấn Lâm Phàm.

Thật quá nhiệt tình.

Boss cho rằng Lâm Phàm nên ra mặt, cho dù thế nào thì cũng phải làm yên lòng dân.

Cuối cùng, nơi phỏng vấn là trong một căn phòng họp.

Dùng cách livestream.

Lâm Phàm cảm giác không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, trong lòng mỗi người hình như đều bị mây đen bao phủ.

Sao vậy?

Đã gặp phải chuyện gì không vui sao?

“Thủ hộ thần, chúng ta có thể thắng không?”

Không phải phóng viên mà là một nhân viên công tác đứng ở đằng sau, đau lòng hét lên.

Mặt anh ta đỏ bừng.

Sau đó anh ta nói tiếp:

“Mấy ngày nữa con tôi ra đời rồi, tôi có thể nhìn thấy con tôi không?”

Anh ta rất muốn biết.

Những người ở đây đều im lặng nhìn nhìn người đàn ông đó.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, anh phải đi xa sao?”

Im lặng!

Hiện trường đặc biệt im lặng.

Đến cả người dân đang xem livestream cũng đều ngây ra.

Sau đó…

“Ha ha ha…”

Hiện trường cười phá lên.

Bầu không khí ngột ngạt đó đột nhiên được quét sạch.

Đến cả người đàn ông vừa đau lòng hét lên kia cũng nở nụ cười.

Sau buổi họp báo.

Internet sôi trào.

“Thần mãi mãi vẫn là thần, vẫn luôn bình tĩnh như vậy.”

“Dùng biểu cảm bình tĩnh nhất để xoa dịu trái tim sợ hãi bất an của chúng ta, lại một mình đối mặt với chuyện nguy hiểm nhất.”

“Đau lòng muốn khóc.

“Cho dù có bài thì đã sao, Lâm thần đã làm tốt lắm rồi, không oán thán không hối hận, đón nhận ba ngày cuối cùng, tuyệt đối không để bản thân nuối tiếc rời đi.”

“Đúng vậy, nói đúng lắm.”

BOSS lo lắng ba ngày cuối cùng sẽ gây náo loạn nên hạ lệnh ra tay, đề phòng toàn bộ, tuyệt đối không để kẻ gian có cơ hội lợi dụng.

Trận chiến này là trận chiến mà Lâm Phàm đã chờ đợi lâu lắm rồi.

Anh cần phải điều chỉnh thật tốt tâm lý của mình.

Quá phấn khích.

Đánh tập thể.

Đó là điều mà anh mơ ước.

BOSS hỏi tên đầu trọc xem Lâm Phàm đi đâu rồi, biết được Lâm Phàm đang tự nhốt mình xong thì sắc mặt trở nên ngưng trọng, tình trạng tự chấn an bản thân rất đáng sợ.

“Aizzz! Cuối cùng vẫn là phải chịu áp lực mà người khác không cách nào tưởng tượng được.”

Gã biết.

Chẳng cần nói thì trong lòng cũng hiểu hơn ai hết áp lực mà Lâm Phàm phải chịu lớn đến cỡ nào.

Đổi lại là gã mà nghĩ.

Càng nghĩ càng không có cách nào thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận