Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1063: Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương (3)

Chưa từng nghe qua chưa làm đối phương bị thương đã làm bản thân bị thương (3)

“Hồ tộc Hồn Đế Sư.”

Lâm Phàm từ từ nới lỏng cây thương, lùi lại vài bước.

“Mời!”

Hồn Đế Sư thu hồi trường kích, thần sắc ngưng trọng, nếu như lúc trước còn có chút coi thường lời mà nói, thì hiện tại chính là thực tình đối đãi, thực lực của đối phương rất mạnh, không thể khinh thường.

“Rất tốt, ánh mắt của ông, biểu cảm của ông, nói cho tôi biết, bây giờ ông nghiêm túc, luận bàn nên như vậy, nếu như vì chủ quan mà thua nửa chiêu trong trận, sợ là sẽ phải tiếc nuối suốt đời.” Lâm Phàm nói.

Từ đầu đến giờ, tất cả những gì anh nói đều vay mượn từ tình tiết trong phim.

Cảm giác rất tốt.

có chút thú vị.

Trong lòng Hồn Đế Sư kinh ngạc vô cùng, trước nay chưa từng gặp phải tên nhóc như vậy, kỳ kỳ quái quái, nhưng không biết tại sao, lại cho ông ta cảm giác quang minh chính đại, cảm giác này giống như… ở cùng một người rất an tâm.

Xoạt xoạt!

Lúc này, Hồn Đế Sư múa trường kích, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, sự sắc bén trong mắt ngày càng mạnh mẽ hơn, trường kích quét về phía trước, phịch một tiếng, nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể nhìn vài tia sáng đen lóe lên.

Trong chốc lát.

Hồn Đế Sư xuất hiện trên đầu Lâm Phàm, hai tay cầm trường kích, vẽ ra một luồng sáng đen.

“Diệt hồn!”

Lâm Phàm giơ tay lên, tung một đấm, cây kích rơi trên nắm đấm của Lâm Phàm.

Một tiếng ầm vang.

m thanh nặng nề vô cùng.

Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, sóng xung kích quét ra, tạo thành một cơn bão xoay vòng, cực mạnh, cơn bão này đủ sức bóp nghẹt mọi thứ.

“Mạnh thật.”

Hồn Đế Sư chỉ cảm thấy đôi tay run rẩy khó chịu, ông ta lui về phía sau, thi triển trường kích, ánh sáng màu đen nở rộ theo từng chiêu từng thức, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ma động thiên phạt!”

m thanh như sấm, hùng hậu, nặng nề.

Ầm!

Ầm!

Tất cả mọi người chỉ có thể thấy Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Hồn Đế Sư, bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh, bóng ảnh nhanh đến độ biến mất không còn tăm hơi, chỉ khi va chạm, bọn họ mới có thể nhìn thấy ánh sáng màu đen lập lòe, không gian xung quanh rung chuyển, gợn sóng trong không gian lan truyền về phía xung quanh như sóng nước.

“Hồn ma loạn vũ!”

“Thôn thiên diệt địa!”

Hồn Đế Sư sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, mỗi chiêu đều ngưng tụ sức mạnh vào một điểm, tạo thành uy thế rất đáng sợ, sức mạnh của ông ta đạt tới độ khống chế hỏa lô tinh khiết hiếm thấy.

Đối với người mới học mà nói, bọn họ xem không hiểu tình hình trước mắt.

Gì vậy, chơi đùa à.

Người đâu.

Cũng chỉ có thể nghe được tiếng ầm ầm, hơn nữa chấn động đến đinh tai nhức óc.

Nhưng đối với người của tộc lớn trong vũ trụ mà nói, sắc mặt bọn họ biến hóa cực lớn, thật không ngờ Lâm Phàm lại đáng sợ đến vậy.

Kim Thánh lầm bầm: “Thì ra, người đó luôn nhường mình…”

Nếu như vừa rồi Lâm Phàm lấy ra thực lực bây giờ, thì ông ta đã bị đánh bại từ lâu rồi, thậm chí có thể bị đánh chết, nhưng anh vẫn chiến đấu qua lại cùng ông ta, quả thực rất ngạc nhiên, cũng có cảm giác rất khó tin.

Nghĩ đi, nghĩ lại...

Có lẽ…

Kim Thánh vuốt mặt, nghĩ cái gì cũng không cần nói, dù sao ông ta cũng rất tự tin về mặt này.

Lúc này.

Hồn Đế Sư lùi lại, thở phì phò, nắm trường kích trong tay, gan bàn tay đã nứt ra, máu tươi theo gan bàn tay chậm rãi chảy xuống, chưa từng nghe qua, còn chưa làm bị thương đối phương, đã tự làm mình bị thương.

Rốt cuộc người đó là ai…

"Rất tốt, chiêu thức của ông rất sắc bén." Lâm Phàm ngợi khen, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu nói: "Tuy là ông rất mạnh, nhưng thật tiếc lại không phải là cường giả mà tôi muốn tìm. Thế nhưng từ trong chiêu thức của ông, tôi có thể nhìn ra được ông quả thật đã rất nỗ lực, tôi thật sự có lòng ngợi khen tinh thần chiến đấu của ông."

Anh đánh giá đối phương rất cao.

Không có nguyên nhân nào khác.

"Cậu rất mạnh, chả trách sau khi giết Hồn Nhạc lại vẫn ung dung như thể không có gì." Hồn Đế Sư trầm giọng nói, ông ta cảm thấy đối phương cũng là kiểu ỷ thực lực mình mạnh, cho nên hoàn toàn không coi ai ra gì.

Nhưng ngẫm lại thì thấy có thể lý giải được.

Cũng giống như ông ta... Cũng cho rằng thực lực của bản thân đủ mạnh mới dám lộng hành như thế, nhưng mà lại không ngờ gặp được một người có thực lực tương đương. Chuyện này chính là một chuyện vui bất ngờ đối với ông ta, chỉ là chuyện vui bất ngờ này thật đáng sợ, đáng sợ đến cả ông ta cũng đã bị thương rồi.

Lâm Phàm nói: "Tôi không hiểu lắm lời ông nói, cảm thấy có gì đó hơi kì lạ."

Quả thật.

Anh thật sự cảm thấy người này rất kì quái.

Cứ luôn nói mấy chuyện làm anh thấy khó hiểu.

Có lẽ, đây chính là cách nói chuyện đặc thù của người kia nhỉ.

Anh và ông Trương không hiểu ý của đối phương, cho nên cũng không nói thêm gì cả, cứ coi đây là một hình thức nói chuyện mới lạ mà thôi.

Hồn Đế Sư huơ cây kích dài, một ngọn lửa màu đen bùng cháy, cổ tay chậm rãi chuyển động, cả bộ áo giáp rực sáng lên, hơi thở theo đó cũng dần trở nên dồn dập.

Một tiếng "xoẹt" truyền tới.

Ngay sau đó, cánh tay của Hồn Đế Sư dần bắt đầu biến lớn, giống như vừa thi triển một loại bí pháp nào đó rất đáng sợ vậy.

Uỳnh uỳnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận