Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 920: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (8)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (8)

Độc Nhãn Nam ghé sát vào bên tai của Lâm Phàm nói nhỏ: “Người ta tên là tiểu Như Lai.”

“À, vừa nãy tôi thật sự không chú ý.” Lâm Phàm phản ứng lại, nhớ lại quá trình vừa nãy nói chuyện, quả thực là đối phương đã nói tên của mình.

“Ông tên là tiểu Như Lai, tôi nhớ rồi.”

Tiểu Như Lai nghe thấy những lời này, tức tới mức giống như đầu sắp nổ tung vậy, đối phương cũng không cho ông ta mặt mũi, rõ ràng là một loại sỉ nhục.

“Cái gì mà tiểu Như Lai không tiểu Như Lai, một trong những người đi theo, một thằng nhóc đạt được một chút truyền thừa rồi đi theo con đường tu luyện mà thôi.” anh Nhân Sâm không hổ là anh cả, từ sau khi xác định được sức mạnh của chủ nhân hiện tại, là bắt đầu buông thả bản thân, sức mạnh của tiểu Như Lai không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng dựa theo tham khảo và đánh giá của Nhân Sâm, nó vẫn cảm thấy Lâm Phàm lợi hại hơn.

Tiểu Như Lai luôn cảm thấy chói tai với những lời này, một loại phẫn nộ không nói nên lời, rốt cuộc là ai dám ngang ngược như vậy, vậy mà lại không để ông ta vào mắt.

Nhưng khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người Nhân Sâm, tâm Phật vững vàng kích động kịch liệt.

“Nhân Sâm tinh.” tiểu Như Lai tung hoành ngang dọc ở Tinh Không, gặp được rất nhiều bảo bối, nhưng cho dù bảo bối quý giá, cũng đều là vật chết mà thôi, nhưng loại vật đại bổ còn đang sống, thật là hiếm thấy, hơn nữa nhìn tình hình này, đạo hạnh không cạn, đặt ở trong Chư Thiên Tinh Thần, đều vô cùng quý giá.

Muốn.

Tiểu Như Lai ta thật sự rất muốn.

Kiên quyết đoạt lấy sao?

Có chút ý tưởng.

“Ngươi trong mắt ta, chỉ là loại tham lam trơ trẽn.” Nhân Sâm liếc mắt nhìn thấu được ý đồ của tiểu Như Lai, điều khiển Tà Vật Công Kê, hướng về phía Lâm Phàm đứng bên cạnh.

“Toàn thân Nhân Sâm ta đều là báu vật, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham, nhưng ta không sợ hãi, vị này là chủ nhân của ta, phiền ngươi thu lại ánh mắt tham lam của mình, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu.”

“Chủ nhân ngao…”

Lâm Phàm cười nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhân Sâm gật đầu điên cuồng: “Tôi biết mà.”

Nhưng vào lúc này.

Từ xa truyền tới một luồng hơi thở mạnh mẽ.

“Là ông ta.”

Tiểu Như Lai cảm nhận được hơi thở, sắc mặt không đổi, tâm trạng lại có chút không vui.

Một con rồng màu vàng từ xa bay tới, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Có chuyện gì náo nhiệt thế, không để ý bổn tọa coi chút chứ.” Long Thần xuất hiện trong phòng, cười nói: “Tiểu Như Lai ngươi không ở trong thế giới cực lạc nhỏ bé của ngươi đi sao lại tới đây rồi?”

Tiểu Như Lai tức giận mắng trong lòng tức giận, là ta muốn đến sao?

Đó là bị người ta kéo ra, có ma mới biết được sức mạnh của thằng nhóc này lại đáng sợ như vậy, nắm lấy ngón tay của ông ta, kéo ông ta từ trong thế giới cực lại nhỏ bé ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, khi nhìn thấy Long Thần, tâm trạng rất tốt.

Long Thần nói: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ông ta là do tôi kéo ra đó, tôi phát hiện sức mạnh của ông ta rất mạnh, muốn cùng ông ta cọ xát một trận, không ngờ ông cũng tới rồi.”

Long Thần nghe thấy mấy lời này có chút không vui.

Cọ xát?

Tôi bảo cậu theo tôi đến Tinh Không cọ xát cậu không đi, vậy mà lại tìm con lừa ngốc này cọ xát, có nhất thiết phải như vậy không?

Luôn cảm thấy là đang sỉ nhục tôi một cách vô hình vậy.

“Làm sao mà ngươi biết được?”

Phổ Độ Từ Hàng kinh ngạc vô cùng, mấy loài người này có lai lịch gì, sao cái gì cũng biết, lúc trước thần ẩn bị người khác nhìn thấu, bây giờ cái gốc cây vạn tuế ngoài kia cũng bị nhìn thấu.

Ông cụ Từ nói: “Trong sách cổ có ghi chép mà thôi.”

“Ha ha ha…” Phổ Độ Từ Hàng lúc cười, âm thanh vô cùng chói tai, “Thật không ngờ tên của bản pháp sư được lưu truyền cả nghìn đời, những con lừa ngu ngốc này làm sao có thể trấn áp được ta, bọn chúng đã sớm tan thành mây khói rồi, không ai biết bọn chúng là ai, nhưng uy phong của bản pháp sư thì không ai không biết, lấy con rết làm bản thể, tu luyện thành rồng, không ai không bái phục.”

Rất tự hào.

Tâm trạng trở nên rất tốt.

Ông cụ Từ nói như tạt gáo nước lạnh: “Tên của ngươi không có lưu truyền ra ngoài, mà là ý nghĩa của cây vạn tuế khi nở hoa là để trấn áp những yêu ma quỷ quái ngươi đang đợi mà thôi.”

“Hả?”

Quả nhiên, khi ông cụ Từ nói ra lời này, vẻ mặt của Phổ Độ Từ Hàng biến sắc, một luồng khí u ám bao trùm khắp cung điện, ông ta vốn cũng là một Đại Yêu đầu con rết, tà tính cực nặng, đã từng là quốc sư của triều đình, sức mạnh phi thường, nghiêng trời lệch đất, không có gì là không làm được, tự mình tu luyện nuốt chửng long mạch triều đình, muốn hóa rồng, nhưng thế gian chi sĩ tự xưng là chính nghĩa nhiều vô số kể.

Lại bởi vì một vị râu ria người phàm nào đó, cuối cùng dẫn đến bị vây giết bởi Lạp Tháp Kiếm Tiên.

ông ta nuốt chửng long mạch, sức mạnh đã sớm không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng tình hình khi đó có chút không khả quan, ngày nhật thực, là thời điểm dùng toàn bộ sức mạnh để hóa rồng, sức mạnh giảm đáng kể, mười người không còn ai, cuối cùng bị hủy thân thể, nguyên thần xung quanh trốn hết, sau đó gặp được một đầu con rết có phật tính, không nói gì, trực tiếp đoạt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận