Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 219: Hạ xuống lần thứ hai (2)

Tụ Hiền lâu.

Quán rượu này có sáu mươi năm lịch sử rồi, rất nổi tiếng ở thành phố H. Đây cũng là nơi gặp mặt của các cao thủ trong giang hồ. Nó không thay đổi gì cho đến tận bây giờ. Mọi cuộc đàm phán đều diễn ra ở đây, mục đích là hy vọng tất cả mọi người ghi nhớ đạo nghĩa giang hồ.

"Anh Phi, đến nơi rồi."

Vương Mãnh tự mình mở cửa, một nhóm các chàng trai mặc áo đen ở cửa khách sạn cúi xuống và nói:

"Chào anh Phi."

Lâm Phàm mỉm cười, gật đầu nói: "Chào các cậu."

Mấy chàng trai mặc áo đen nghe thấy anh Phi đáp lại lời chào hỏi của họ, ai nấy đều kích động đến đỏ mặt. Không ngờ rằng anh Phi lại đáp lại lời của bọn họ.

Lâm Phàm là một người thân thiện và lịch sự.

Người khác chào hỏi, anh ta chắc chắn sẽ đáp lại.

Đây là vấn đề về phép lịch sự.

"Anh Phi hôm nay có gì đó không giống mọi ngày. Không lẽ là hai người mẫu trẻ mình tìm về đã làm anh Phi cảm thấy vui vẻ?"

Vương Mãnh suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Không sai.

Chắc chắn là như vậy.

Lâm Phàm đẩy cửa ghế lô. Trong phòng có rất nhiều người, chủ yếu đều đứng ở đó, chỉ có hai người đang ngồi.

Lúc Đoạn Sơn Hổ nhìn thấy Lâm Phàm bước vào, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó khôi phục lại bình thường.

"A Phi, đến đây ngồi đi."

Bát gia vẫy tay.

Mặc dù ông ta đã về hưu, nhưng địa vị trong giang hồ vẫn còn nguyên như cũ, người càng già càng được tôn trọng.

Mà bát gia lúc còn trẻ cũng là một người mạnh mẽ, tay cầm dao làm bếp chém từ cửa nam đến cửa bắc, rồi từ cửa bắc chém đến cửa tây, dựa vào một thế lực hung hãn mới có được địa vị như hiện nay.

Lâm Phàm ngồi bên cạnh bát gia, mỉm cười đáp lại.

Bát gia cười đáp lại, vân vê ngọc ban chỉ trong tay. Rất kỳ lạ. Chúc Phi bây giờ khiến ông ta cảm thấy rất lạ, dường như khác trước rất nhiều.

Lúc trước chưa từng cười, lạnh lùng với tất cả mọi người, thể hiện sự tranh chấp ở khắp nơi.

Đây chẳng phải là nói thừa sao?

Bây giờ các người đang nói chuyện với một bệnh nhân tâm thần, có thể giống nhau sao?

"Các cậu đứng đó làm gì? Ngồi đi."

Lâm Phàm nhìn mấy chàng trai đang đừng phía sau, rõ ràng có chỗ, tại sao lại không ngồi? Thật là kỳ lạ. Lát nữa ăn cơm họ có thể đứng như vậy mà ăn à.

Mọi người ngạc nhiên.

Không hiểu Chúc Phi muốn làm gì.

Mà dĩ nhiên, mấy chàng trai đó không dám động đậy.

Đoạn Sơn Hổ nói: "Anh Phi cho các cậu ngồi thì cứ ngồi xuống đi, các cậu như vậy là không giữ thể diện cho anh Phi đấy."

Đối với những chàng trai đó mà nói, họ hơi lo lắng một chút. Ba vị lão đại ngồi uống rượu với nhau, làm gì có chỗ của bọn họ. Nhưng lão đại đã nói vậy, bọn họ không dám không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vương Mãnh im lặng suy nghĩ, rốt cuộc chiêu này của anh Phi có ý nghĩa gì. Thẳng thắn mà nói, anh ta thật sự xem không hiểu.

"Phục vụ." Lâm Phàm gọi.

Rất nhanh sau đó, một nhân viên phục vụ sợ hãi bước vào. Mặc dù cô ấy làm việc ở Tụ Hiền lâu đã lâu, đã quen với những cảnh đó, nhưng lần này thì khác. Ba người này đều là nhân vật lớn. Hơn nữa, bầu không khí ở hiện trường rất ngột ngạt. Một nhân viên phục vụ nhỏ bé như cô ấy không có đủ can đảm để đối mặt với những chuyện này.

Đây không phải những thứ mà cô ấy có thể chịu đựng được ở độ tuổi này.

Nhân viên phục vụ lễ phép nói: "Xin hỏi, các vị cần gì ạ?"

"Tôi rất đói, phiền cô dọn đồ ăn lên." Lâm Phàm mỉm cười đáp. Sau đó lại nói tiếp: "Tôi muốn uống coca, giúp tôi lấy một lon luôn nhé. Cảm ơn."

Bát gia kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Tình hình lúc này không giống trong tưởng tượng của ông ta. Theo lý mà nói, nên đàm phán trực tiếp và ông ta sẽ là sứ giả hoà bình có chút địa vị đến xoa dịu tình hình ở hiện trường.

Bây giờ Chúc Phi lại gọi món luôn, làm ông ta không thể hiểu được.

Đoạn Sơn Hổ nhìn Lâm Phàm, rốt cuộc tên này muốn làm gì?

Anh đã từng xem binh thư nên biết rõ một đạo lý, đó là "địch bất động, ta bất động". Đừng thấy anh ta chỉ mới tốt nghiệp tiểu học mà nghĩ anh ta không có văn hoá. Kể từ khi theo đạo, anh ta đã bổ sung kiến thức binh pháp, nhờ vào bộ não mới có thể có được ngày hôm nay.

Nhân viên phục vụ rời khỏi ghế lô.

Cô ấy nói với quản lý tình hình bên trong.

Quản lý đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự tổn thất lớn. Nghe thấy đối phương muốn lên món, anh ta nhanh chóng yêu cầu phòng bếp lập tức bật chuẩn bị, thậm chí còn ảo tưởng, có lẽ họ thật sự đến để ăn cơm.

Nếu như vậy, thì thật sự quá tốt rồi.

Lúc này.

Lâm Phàm phát hiện mọi người đều đang nhìn mình. Anh ta ngẩng đầu lên, mỉm cười đối diện với họ, một nụ cười rực rỡ và ấm áp.

Vương Mãnh kinh hãi trong lòng. Cười rồi, anh Phi lại cười rồi, nhưng bây giờ cười như thế này thật sự tốt sao?

Nhưng dần dần.

Anh ta phát hiện ra hàm ý của nụ cười này rồi.

Đoạn Sơn Hổ và bát gia bắt đầu mỉm cười với Lâm Phàm, nhưng họ phát hiện nụ cười của Lâm Phàm có gì đó khiến người ta không lạnh mà run, như thể họ đang đối mặt với một kẻ biến thái vậy.

"Mã Đức, sao tên này cười lên lại có cảm giác u ám thế này."

Đoạn Sơn Hổ châm biếm trong lòng, dời mắt sang hướng khác.

Ánh mắt lãnh đạm.

Vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng lại muốn mỉm cười. Tình cảm mà nụ cười đó mang lại không phải là tình cảm thật sự.

Rất nhanh.

Nhân viên phục vụ mang những món ăn nóng hổi lên.

Lâm Phàm nhìn đến nỗi nụ vị giác rộng mở. Anh ta đang rất đói, ngay lập tức động đũa, đồng thời cũng không quên nhắc bọn họ:

"Cùng ăn đi. Nếu không thức ăn sẽ nguội mất, mùi vị cũng không ngon nữa."

Lâm Phàm không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng, ăn rất thoải mái, cũng rất hài lòng. Nụ cười càng thêm rực rỡ. Đồ ăn rất ngon, ngon hơn nhiều so với những thứ anh ta ăn ở bệnh viện tâm thần.

Nếu như sau này mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy.

Anh ta sẵn sàng nằm mơ mỗi ngày.

Uống coca.

Mùi vị không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận