Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 488: Tà Vật Si xuất hiện, một trận đấu công bằng

"Mẹ nó..." Tà Vật Công Kê tức giận muốn tự đánh mình mấy phát, nó tốt bụng nhắc nhở đồng loại, ý tứ rất rõ ràng, bọn mày vô duyên vô cớ chịu chết như vậy, đương nhiên là phải cử Tà Vật mạnh nhất ra giải quyết đối phương rồi.

Sao bây giờ cứ như tất cả lỗi sai là của nó thế nhỉ?

Mẹ nó tao lúc nào thì có ý như bọn mày nói?

Có cần phải vu oan như vậy không hả?

Tà Vật Công Kê còn muốn nói thêm.

Nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi.

Nó đã tuyệt vọng không muốn nhiều lời thêm nữa rồi.

Tùy bọn mày.

Không cần quan tâm bọn mày nghĩ thế nào, tao cũng đều không sao cả.

Thân là Tà Vật Công Kê, một Tà Vật Anh Hùng, từ lâu nó đã có một trái tim bất bại. Đã từng phản bác lại vài câu, bây giờ lại im lặng không nói gì, điều này thể hiện cho việc nó đã tiến bộ rồi, năng lực đề kháng được nâng cao đến mức tối đa.

Đây coi như là chuyện tốt.

Lâm Phàm nói: "Tôi dẫn các anh đi qua, các anh có thể bận rộn làm chuyện riêng của mình, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ ném bay chúng nó."

Nhân viên kỹ thuật rất bình tĩnh.

Người lại hại mãi mãi cho người ta cảm giác an toàn.

Một đám người đi về phía hố sâu.

Nhóm Tà Vật phía xa nhe răng, lộ ra biểu cảm hung ác, nhưng không dám làm gì. Tình huống của Tà Vật Báo vừa rồi bọn chúng đều thấy được, hơi nguy hiểm, địch không động ta không động, địch động thì nhìn xem chúng ta có ai vừa động hay không.

Nếu có người dẫn đầu thì tốt quá rồi.

Nhưng nếu như không có.

Vậy thì chờ một chút.

Rất nhanh,

Bọn họ đã đi tới bên cạnh hố sâu.

Nhân viên kỹ thuật ném thiết bị xuống hố sâu, muốn nhìn thử xem cấu tạo bên trong hố sâu như thế nào, sau đó tranh thủ thời gian mở máy tính ra dò xét. Nhìn thấy các số liệu trên các phương diện số liệu thay đổi, trên mặt bọn họ xuất hiện biểu cảm vui mừng.

Nhưng rất nhanh.

Vẻ mặt của bọn họ lại nhanh chóng thay đổi.

Thiết bị mất hiệu lực.

Quả nhiên giống như trong suy nghĩ.

Tình hình của hố sâu có hơi phức tạp, sao có thể đơn giản như vậy được.

"Tình hình thế nào?" Đại sư Vĩnh Tín hỏi.

Nhân viên kỹ thuật lắc đầu nói: "Không được, thiết bị đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, về cơ bản là không có tín hiệu, nếu như có thể vào trong hố sâu tìm hiểu kết quả, vậy là tốt rồi."

Đại sư Vĩnh Tín dùng ánh mắt như nhìn người mất trí nhìn bọn họ.

"Các cậu có thể đừng quá trớn như vậy hay không?"

Ông ta cảm thấy những nhân viên kỹ thuật này chính là một lũ điên.

Có thể an toàn đến nơi xem như là may mắn lắm rồi.

Còn muốn xuống dưới.

Nhân viên kỹ thuật nhỏ giọng thầm thì, chúng tôi có quá đáng đâu gì đâu, hỏi chơi thôi mà, lại không có chắc ăn đã khiến ông sợ tới vậy rồi. Nhìn Lâm Phàm nhà người ta xem, vẻ mặt hờ hững, môi khẽ cười nhạt.

Quả nhiên, giữa người với người vẫn có sự chênh lệch.

Không liên quan tới tuổi tác, kiến thức hay thực lực.

Nếu như đại sư Vĩnh Tín biết được suy nghĩ trong lòng bọn họ, ông ta nhất định sẽ giận dữ mà gào lên mấy cậu muốn mơ mộng chắc cũng muốn lâu lắm rồi nhỉ.

"Nếu như mấy người muốn vào, tôi có thể đưa mấy người vào." Lâm Phàm nhìn thấy khát vọng hiện trong ánh mắt của bọn họ, lập tức biết được bọn họ muốn vào cỡ nào. Với tư cách là một người tốt, anh sẵn sàng giúp đỡ bất kì người nào.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Tốt nhất là đừng đi, quá nguy hiểm."

"Có quá sức lắm không?" Nhân viên kỹ thuật khó xử nói, một người sẵn sàng dắt bọn họ vào, một người lại nói là quá nguy hiểm. Thật ra bọn họ muốn nghe theo Lâm Phàm, nhưng thái độ của đại sư Vĩnh Tín rất nghiêm túc, lại không giống như đang nói đùa.

Khó mà lựa chọn.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Không đâu, tụi nó đều rất thân thiện. Chúng ta chỉ là đi vào mà thôi, tụi nó sẽ không làm gì chúng ta đâu."

Nhân viên kỹ thuật bày ra vẻ mặt nghi vấn.

Ai thân thiện cơ?

Bọn họ cứ luôn cảm thấy Lâm Phàm nói chuyện hơi lạ, mà cụ thể là lạ chỗ nào thì không nói rõ được, nó cứ kỳ quái thế nào ý.

"Anh xem tụi nó nhe răng về phía chúng ta kìa, hẳn là muốn bảo chúng ta không cần phải sợ. Mặc dù dáng vẻ có hơi hung ác nhưng tụi nó đều rất thân thiện, nếu thật sự không thân thiện chút nào thì nhất định sẽ tấn công chúng ta rồi."

"Tôi nói có đúng không?"

Biểu cảm hung ác của đám Tà Vật lại bị giải thích thành một kiểu thân thiện.

Mấy lời lẽ giải thích bậy bạ như thế, chỉ có thể xuất phát từ miệng của anh.

Người khác nhất định sẽ không nghĩ như vậy.

Các nhân viên kỹ thuật đều cảm thấy anh nói rất đúng, nhưng trong lòng bọn họ lại vẫn luôn nhắc nhở đừng có nghĩ lung tung rằng sẽ xảy ra chuyện, cố gắng sống sót là chuyện tốt hơn bất cứ thứ gì khác.

"Đi thôi, dắt mấy người vào."

Lâm Phàm tiến vào trong hố sâu, đám Tà Vật xung quanh gào thét đinh tai nhức óc, hơi thở hung ác tràn ngập bốn phía. Loài người đáng chết đang đi về phía tụi nó. Nguy hiểm, rất nguy hiểm, đối phương đang khiêu khích chúng ta.

Đám Tà Vật nhìn nhau trao đổi thông tin.

"Có cần tấn công nó không?"

"Ai lên?"

"Loài người ngông cuồng lơ đi sự tồn tại của chúng ta. Tụi bây xem kẻ phản bội kia kìa, đi theo bên cạnh loài người còn huênh hoang đắc ý, hoàn toàn không có xem chúng ta ra gì. Tà Vật Cự Hùng, mày lên đi."

Tà Vật Cự Hùng nghe thấy lời đề nghị của đồng loại, đứng ngay đó giận dữ gào thét về phía Lâm Phàm. Nghe đồn có hổ gầm vang rừng thì hôm nay cũng có gấu gầm vang hố sâu. Bá đạo lạ thường, không dám tưởng tượng.

Tà Vật Công Kê rất bất lực.

Kẻ phản bội thì kẻ phản bội.

Nhưng tao có huênh hoang đắc ý chỗ nào đâu trời, tụi bây có thể đừng có quá đáng vậy được không? Tà Vật Công Kê tao đây hạ thấp mình để giải quyết công việc cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho đồng bào, tụi bây lại đối xử với tao như vậy hả?

Lâm Phàm nói: "Anh xem, tụi nó thân thiện biết chừng nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận