Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 661: Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta (3)

Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta (3)

Rất nhiều người đều đã tuyệt vọng. Vốn dĩ bọn họ có rất nhiều người, nhưng sau đó vì muốn tìm nơi dừng chân, có người đã chết giữa đường, có người gặp yêu, không chạy kịp nên bị bắt đi.

Mà số người bây giờ đã không còn nhiều.

Rất ít!

Rất ít!

Chỉ còn lại hai mươi mấy người.

Qua rất lâu sau.

Từ xa, bọn họ nhìn thấy cửa trấn Thanh Dương, nhưng có người tinh mắt đột nhiên hét lên.

“Mau nằm xuống, tôi nhìn thấy yêu rồi.”

Một cậu trai hét lên.

Thị lực của cậu ta rất tốt, từ xa đã nhìn thấy ở cửa trấn có yêu, yêu mà cậu ta nhìn thấy chính là con yêu bị người dân treo trên xà ngang.

“Thật sự là yêu sao?”

“Không sai đâu, tôi không nhìn nhầm đâu, thật sự là yêu đấy.”

“Sao lại như vậy? Thật sự là không còn nơi nào để chúng ta sống sót sao? Trấn Thanh Dương đã là nơi đến cuối cùng của chúng ta rồi, nếu nơi này cũng bị yêu tấn công, vậy chúng ta chỉ còn con đường chết thôi.”

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng.

Có người rủ tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt dần trở nên vô hồn, giống như trở nên ngây ngốc vậy.

Vào lúc này.

Lại có giọng nói truyền đến.

“Đợi đã, không đúng, ở đó hình như có người.”

Cậu trai có thị lực khá tốt vô cùng kinh ngạc, cậu ta nhìn thấy có người đi từ trấn Thanh Dương ra, không giống như yêu, hình như còn có người vác đồ trên lưng, có người còn mang quang gánh.

Theo sự giật mình của anh ta.

Có người không chịu nổi tình cảnh đè nén như thế này nữa.

“Không được, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ điên mất, dù là người hay yêu thì tôi cũng phải đi xem.”

Nói xong, người đó chạy thẳng về phía trấn Thanh Dương, vừa chạy vừa hét.

“Các người có phải là người không?”

Tiếng hét của người đó hơi tuyệt vọng, nhưng càng nhiều hơn là mang theo hy vọng.

“Phải, các người là ai vậy?”

Xôn xao!

Khi bên kia truyền đến tiếng nói, người chạy về phía trấn Thanh Dương dừng bước chân lại, như không dám tin, sau đó phấn khích quay đầu nói: “Mọi người mau đến đây, là người, bọn họ là người đó.”

Những dân tị nạn nằm bên đó nghe thấy, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mặt tỏ vẻ phấn khích. Sự đè nén trong lòng trong thời gian lâu như vậy, trong phút chốc bộc phát ra ngoài.

“A!”

“Sống rồi.”

“Cuối cùng chúng ta cũng sống rồi.”

Sau đó, một đám người chạy về phía trấn Thanh Dương.

Trước cửa trấn.

Thợ rèn Vương nói: “Các người từ đâu đến vậy? Nhìn bộ dạng của các người, hình như đã chịu không ít cực khổ.”

Ông già dân tị nạn nói: “Ôi, chúng ta đều là chạy nạn đến đây. Trấn của chúng tôi đã bị yêu huỷ diệt rồi, người nhà cũng đã bị yêu ăn mất, chúng tôi đã chạy nạn rất lâu mới đến được đây.”

Nói đến đây, đám dân tị nạn đều đau lòng mà lau nước mắt, càng nghĩ càng buồn.

Thợ rèn Vương cũng thấy đồng cảm. Nếu không phải có sự xuất hiện của trưởng trấn, ông ta đã chết trong tay yêu từ lâu rồi. Ông ta an ủi nói: “Mọi người không cần lo lắng, nếu đã đến đây thì có thể bảo đảm bảo mọi người an toàn rồi.”

“Trấn Thanh Dương chúng tôi không có gì cả, nhưng chắc chắn có nơi để mọi người sinh sống.”

Đám dân tị nạn nghe thấy, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Sau đó có người tò mò hỏi: “Con yêu đó là sao vậy?”

Lúc bọn họ nhìn thấy con yêu đó đã thật sự giật mình, con yêu to như vậy, rốt cuộc là ai đã làm?

Thợ rèn Vương cười nói: “Oh, các người nói con yêu đó à. Mấy hôm trước trấn Thanh Dương chúng tôi bị yêu tấn công, con yêu đó là tên dẫn đầu. Sau đó trưởng trấn chúng tôi ra tay, một chiêu đã đánh chết con yêu đó. Vì vậy chúng tôi mới treo con yêu này ở trước cửa trấn, nói với mấy con yêu khác rằng, nếu có gan đến đây làm càn thì đây sẽ là hậu quả.”

“Ôi, giỏi quá.”

“Đúng vậy, tôi thấy con yêu này sắp thành Đại Yêu rồi.”

“Một chiêu? Tôi đã từng thấy người trừ yêu giỏi nhất, khi đối phó với một con yêu cũng phải sử dụng ít mánh khoé. Không ngờ trấn Thanh Dương lại có cường giả thế này, vậy không phải chúng ta an toàn rồi sao.”

Đám dân tị nạn đang bàn tán xôn xao, trên mặt đều nở nụ cười, càng nhiều hơn là sự sùng bái.

Thợ rèn Vương nói: “Tôi dẫn mấy người đi gặp trưởng thôn.”

Thợ rèn Vương nhiệt tình này không đọc được bao nhiêu sách, nhưng đạo lý thì vẫn hiểu. Trong thế giới nguy hiểm thế này, loài người bọn họ cần phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết cùng nhau thì mới có thể cùng nhau đối phó với yêu.

Trong trấn.

“Trưởng trấn Lâm, chuyện chính là như vậy, bọn họ đều là những người chạy nạn đến đây, Nếu bọn họ không thể ở đây, ra bên ngoài thì sẽ bị yêu giết hại, nên bọn họ hy vọng có thể ở lại đây. Không biết trưởng trấn cho thể cho phép hay không?” Thợ rèn Vương hỏi.

Lâm Phàm còn chưa trả lời, thợ rèn Vương dường như nghĩ đến gì đó, lại tiếp tục nói:

“Bọn họ đều là người của trấn khác, người nhà của họ đều bị đã bị yêu giết hại, hơn nữa trấn Thanh Dương chúng ta cũng cần nhiều người. Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy tộc người chúng ta cần phải đoàn kết.”

Sau khi nói xong, ông ta chờ đợi nhìn trưởng trấn.

Lâm Phàm nói: “Được thôi, không sao, ai gặp khó khăn thì chúng ta nên giúp đỡ. Sau này những chuyện này không cần phải hỏi tôi, ông cứ tự sắp xếp là được.”

Thợ rèn Vương vui mừng nói: “Các người không mau cảm ơn trưởng trấn Lâm, trưởng trấn chúng tôi là người tốt nhất trên đời đấy. Chỉ cần các người ở đây, tôi dám đảm bảo sẽ không có con yêu nào có gan đến làm càn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận