Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1220: Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao

Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao

Lúc thấy rõ khuôn mặt đó.

Mặt Trang Tiêu trở nên tái mét, không còn chút huyết sắc, có thể nói là trắng như tờ giấy.

“Cậu xem… ư ư ư…”

Lý Ôn đang muốn chửi tiếp, thì bị Trang Tiêu bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư. Lý Ôn giãy dụa, không hiểu Trang Tiêu muốn làm gì.

Trang Tiêu lúc này đã vô cùng sợ hãi, ghé sát vào tai Lý Ôn, giọng nói cũng run rẩy.

“Đừng nói, đừng nói gì hết, những người này không đắc tội nổi. Anh hãy tin tôi. Xin lỗi đi, bắt buộc phải xin lỗi. Rồi tôi sẽ từ từ giải thích cho anh.”

Trạng thái anh ta cứ như gặp phải ma.

Kéo Lý Ôn ra sau lưng, sau đó chủ động đứng ra, cúi người chín mươi độ về phía đám Lâm Phàm, nói với thái độ vô cùng thành khẩn:

“Xin lỗi, anh ta không có ý gì khác, chỉ là đầu óc hơi có vấn đề thôi.”

“Mong mọi người có thể tha thứ cho.”

Anh ta không bao giờ quên được cảnh tượng trước kia.

Cậu chủ bị ức hiếp.

Tộc lão bị đánh chết.

Cảnh tượng đó, nhắm mắt cũng có thể nhớ đến.

Anh ta sắp hận chết Lý Ôn rồi, sao không biết giữ mồm giữ miệng chứ.

Lý Ôn ngơ ngác nhìn Trang Tiêu, làm trò quỷ gì vậy? Đối phương là ai chứ? Có cần thiết phải sợ hãi vậy không? Nhưng anh ta biết cách làm người của Trang Tiêu cũng khá kiêu ngạo.

Đột nhiên lại trở nên khiêm tốn như vậy, còn lộ vẻ rất sợ hãi.

Vậy thì chỉ có một nguyên nhân.

Có khả năng là cái miệng thơm ngọt của mình đã chửi trúng tấm sắt rồi.

Trong khoảnh thời gian ngắn ngủi.

Trong đầu Lý Ôn nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng không biết đã đốt cháy hết bao nhiêu tế bào não.

Có lẽ chỉ có như vậy…

“A ba a ba…”

Lý Ôn vẹo đầu, lè lưỡi, con ngươi trợn lên trên, hai bàn tay làm ký hiệu chữ y, miệng phát ra những thứ tiếng quái dị. Anh ta cứ như là không biết đường phía trước có thể đi được, trực tiếp quay người đi về phía khác.

Trông tôi như vậy, mấy người thấy có thần kinh không.

“Lâm Phàm, tôi sợ.” Ông Trương dựa sát vào Lâm Phàm.

“Là do anh ta đột nhiên phát bệnh sao?”

“Đúng vậy, đáng sợ quá.”

“Nếu như viện trưởng Hách ở đây, thì có thể khám bệnh cho cậu ta rồi.”

Lâm Phàm rất thương xót.

Người có tấm lòng lương thiện, không bao giờ có thể trơ mắt nhìn người khác gặp nạn. Anh rất muốn giúp đối phương, nhưng hành vi mà đối phương làm ra quá dọa người.

Ngay cả người mạnh mẽ như Lâm Phàm cũng bị dọa sợ.

Không dám tiến lên đỡ.

Giống như là sợ bị lừa đến táng gia bại sản.

“Người này có bệnh à.” Lưu Hải Thiềm nói.

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay: “A di đà phật, sớm ngày siêu sinh!”

Độc Nhãn Nam mỉm cười. Đối phương quả thật rất điên khùng ngang ngược, thái độ thay đổi nhanh như vậy, cũng là do nhìn thấy Lâm Phàm. Xem ra cũng không ngốc, biết có những người không thể đắc tội. Nghĩ cũng đúng, nếu như không có Lâm Phàm che chở, bộ phận đặc biệt của bọn họ chỉ là trò cười mà thôi.

Bỗng nhiên!

Ông ta nhặt mấy cái phi tiêu lên. Xúc cảm lạnh như băng, vô cùng sắc bén. Với kinh nghiệm nhiều năm của ông ta, chất liệu của những phi tiêu này tuyệt đối không phải là thứ mà những chất liệu ông ta từng thấy có thể làm ra được.

Chắc là chất liệu trên Tinh Không rèn ra.

Cất vào trước ngực.

Tịch thu!

Phía xa.

Lý Ôn giả điên giả ngốc phục hồi lại bình thường. Thật là một chuyện mất mặt. Dáng vẻ điên điên khùng khùng khó nói này, cũng may là không nhiều người thấy lắm, nếu không thì mất mặt chết.

Trang Tiêu dựa lưng vào một gốc đại thụ cao chọc trời, ngồi co quắp ở đó, tay chân vẫn đang run rẩy, đến bây giờ vẫn không bình tĩnh lại được.

“Rốt cuộc anh ta là ai? Dáng vẻ cậu cũng quá sợ hãi rồi đấy.” Lý Ôn không ngờ Trang Tiêu lại lộ vẻ sợ hãi như vậy, anh ta chưa bao giờ thấy qua, thậm chí cũng không dám tin.

Đây có còn là Trang Tiêu mà tôi quen không?

“Anh biết hắn là ai không? Người đi theo bên cạnh hắn đều là kiến, tôi chưa từng để bọn chúng vào mắt. Nhưng tên kia anh không thể không chú ý đến.” Trang Tiêu hít sâu mấy hơi, đè nỗi sợ trong lòng xuống, không nói thẳng cho Lý Ôn biết. Anh ta cần phải bình tĩnh lại, thả lòng tâm tình đã.

“Tôi mà biết cũng đã không hỏi cậu.” Lý Ôn nói.

Lúc này anh ta như kiến bò trên chảo nóng, rất muốn biết người kia là ai.

Tinh Không rất lớn.

Quả thật có rất nhiều người bọn hắn không thể đắc tội.

Nhưng có thể dọa bọn hắn đến mức này, khẳng định là có danh tiếng, nhưng quan trọng là anh ta không biết.

“Từng nghe thấy tên Lâm Phàm chưa?”

“Chưa từng nghe.”

Lý Ôn suy nghĩ, không tìm ra người nào thích hợp.

Trang Tiêu lẩm bẩm: “Anh hỏi sao cậu chủ nhà tôi lại cảm thấy tinh thần sa sút. Tôi nói cho anh biết. Cậu chủ nhà tôi chính là bị hắn ức hiếp đến mức lòng tự tin vỡ nát. Anh hỏi tộc lão Trang Thiên Hành của tôi đi đâu rồi. Tôi nói cho anh biết. Tộc lão đã bị hắn đánh chết rồi. Anh nói người này chúng ta có thể đắc tội được sao?”

Nghe thấy lời này.

Sắc mặt anh ta đại biến.

Trang Minh bị đánh tới mức lòng tự tin vỡ nát rất bình thường.

Cũng không phải là cường giả kinh thế gì.

Nhưng Trang Thiên Hành không giống vậy. Đó là tộc lão của Trang tộc, thực lực rất mạnh, thế mà bị người kia đánh chết, nghĩ thôi đã thấy sợ.

“Không đúng, hắn đánh chết tộc lão của các cậu, thế mà Trang tộc các cậu có thể tha cho hắn à?” Lý Ôn phát hiện ra mấu chốt của chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận