Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 797: Tới đây, người bạn đầu tiên của tôi (2)

Tới đây, người bạn đầu tiên của tôi (2)

"Không có gì." Trinh Nhạc rút tay về, cúi đầu ăn cơm.

Lâm Phàm nói: "Chúng ta là bạn bè, nếu có người ăn hiếp muội thì muội cứ nói cho huynh biết. Huynh sẽ giúp muội."

"Không có ai ức hiếp muội cả." Trinh Nhạc nói.

Từ lần đầu tiên cô bé tới chỗ này đã biết đây là nơi nào. Trong chốn thâm cung bi thảm nhất này, không có người hỏi thăm. Thêm nữa, một khi đã bước vào nơi này đã định được trước kết cục rồi.

Cả đời đều đừng nghĩ tới việc sống sót mà rời khỏi.

Chuyện trong chốn thâm cung quá nguy hiểm, nàng không muốn người duy nhất tốt với mình ở trước mặt này phải bỏ mạng oan uổng.

...

Trong phòng.

Trinh Nhạc đứng trước tủ sách ngó qua thử, không gian trong phòng rất cũ nát, còn cũ hơn cả thời gian mà nàng đã ở đây nữa. Vắng vẻ, đìu hiu, cô độc, cũng giống như nàng vậy.

Lập tức lại có cảm giác cảm thông với thứ cùng cảnh ngộ.

"Những quyển sách này rất thú vị, bình thường huynh đều đọc qua, nhưng mà có đôi khi đọc không hiểu." Lâm Phàm cười nói.

Ở chỗ này anh chẳng có gì để chơi cả.

Thú vui duy nhất chính là gian sách cũ này.

Trinh Nhạc ngó nhìn tủ sách, đột nhiên lại phát hiện có một quyển sách tỏa ra lớp khói đen rất đậm đặc, vô cùng kỳ diệu.

Nàng lấy quyển sách đó xuống.

"Cửu U Thần Điển."

"Có thể tặng muội quyển sách này được chứ?"

Lâm Phàm cười nói: "Dĩ nhiên là được, muội thích thì có thể cho muội luôn cả chỗ sách này."

"Muội có thích vẽ không?"

Trinh Nhạc không hiểu ý của Lâm Phàm muốn hỏi.

Vẽ?

Ta chưa từng nói là thích vẽ nha.

Lâm Phàm thích nhất là mấy người bạn nhỏ đọc sách và vẽ vời.

Nếu như Tiểu Bảo cũng có hứng thú với chuyện đọc sách thì thật tốt xiết bao. Nhưng mà nghĩ lại thì Tiểu Bảo cũng coi như là rất nghiêm túc học hành, chỉ cần anh kêu Tiểu Bảo đi học thì cậu ta đều sẽ nghe theo.

Từ điểm này cũng có thể thấy được.

Tiểu Bảo là một thằng nhóc thích đọc sách.

"Tặng huynh cái này." Trinh Nhạc móc từ trong túi ra một con châu chấu thắt bằng cỏ.

"Cám ơn, làm khéo quá." Lâm Phàm mỉm cười nhận lấy, sau lại nghĩ người ta đã tặng quà cho mình rồi, mà mình thì vẫn chưa tặng quà cho cô bé nữa, cho nên cũng lấy một cái lá cây màu vàng ra nói: "Tặng muội cái này."

Từ trước giờ, Trinh Nhạc chưa từng nhìn thấy lá cây màu vàng, cho nên vô cùng hiếu kỳ, cuối cùng vẫn nhận lấy rồi cất đi.

"Cảm ơn."

"Thật ngoan."

Lâm Phàm theo thói quen vuốt đầu Trinh Nhạc, cũng giống như cách anh vẫn hay làm với Tiểu Bảo.

Lần đầu tiên Trinh Nhạc được người khác xoa đầu nhẹ nhàng như thế, không giống với kiểu thô bạo nắm đầu rồi ấn nàng xuống đất. Trong lòng có cảm giác rất bình yên, có một loại cảm giác an yên không thể nói được bằng lời.

Lá cây Bồ Đề, cứ như thế mà được Lâm Phàm tiễn đi.

Thứ người khác xem là bảo bối, trong mắt Lâm Phàm thực chất chỉ là món đồ tầm thường không có gì đặc biệt.

Lâm Phàm nói chuyện hơi nhiều, mà Trinh Nhạc lại ít nói, thỉnh thoảng chỉ "Ừm" một tiếng chứ không nói gì khác. Dĩ nhiên là Lâm Phàm chẳng hề để bụng chuyện này.

Mọi chuyện đều cần phải vung đắp từ từ mà.

Tối đến.

Lâm Phàm nằm ở trên giường, khóe miệng nở nụ cười xán lạn.

"Thật hay quá, cuối cùng cũng làm quen được một người bạn mới rồi, chỉ là có chút trầm tĩnh. Nhưng mà mình tin rằng chỉ cần ở cùng với nhau thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định có thể hoạt bát lên thôi."

Anh có lòng tin mình có thể khiến Trinh Nhạc có thể hoạt bát lên được.

Ở Tây Cung viện.

Bên trong phòng nhỏ.

Trinh Nhạc nghịch lá cây màu vàng trong tay.

"Thật kỳ diệu, cho tới giờ chưa từng nhìn thấy lá cây màu vàng."

Chơi một lúc lâu.

Lại nhận được một món quà tặng khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Sau đó, nàng lấy quyển sách kia ra nhìn vào bìa ngoài, lầm bầm đọc theo.

"Cửu U Thần Điển..."

Nàng biết đây là sách quý, nhưng vẫn rất ngờ vực vì sao cuốn sách quý này lại tỏa ra luồng khí màu đen, đây là điều khiến nàng tò mò nhất.

Lật ra xem.

Bên trong vẽ rất nhiều hình nhân, đọc tới qua nửa đêm mới cẩn thận cất quyển sách và chiếc lá màu vàng đó thật kỹ. Nàng sợ bị người khác phát hiện, càng sợ bị Hiền Phi nương nương biết được.

Sáng hôm sau.

Lâm Phàm đã thức dậy từ rất sớm, hít thở không khí tươi mới, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, sau đó đi làm bữa sáng. Để bắt đầu nhịp sống của một ngày mới thì trồng trọt là việc không thể thiếu, cho dù ngoài ruộng đã không còn cỏ tạp nữa.

Nhưng mà anh vẫn lấy cái cuốc xới bùn đất cho tơi.

Nhét rau cải vào trong đó.

Mặc dù sống ở chỗ này, cuộc sống của anh không có quá nhiều biến cố, nhưng mà cảm giác rất phong phú đa dạng. Cày cấy, ngắm cây, hít thở bầu không khí trong lành, ngửa mặt lên trời nhớ lại vài chuyện trước đây.

Cảm giác rất tốt.

Vào buổi trưa.

Lâm Phàm làm cơm, nhìn thấy phía ngoài cửa có cái đầu nhỏ lấp ló dường như rất vội vã nhìn vào nơi này, anh bèn ngoắc tay nói.

"Tới đây đi, ngồi đó đợi một chút, sắp xong rồi."

Trinh Nhạc nghe thấy tiếng của Lâm Phàm lại chạy tới ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.

Ở chỗ này...

Nàng mới có thể ăn được một bữa cơm đàng hoàng.

Hơn nữa.... Còn có chút ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận