Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 492: Tà Vật Si xuất hiện, một trận đấu công bằng (5)

Lúc này đây.

Những thành viên của bộ phận đặc biệt đều giống thế.

Hệt như gặp phải quỷ.

Đến ngay cả sóng xung kích này bọn họ đều không thể ngăn cản, nếu quả thật là chiến đấu vậy kết cục sẽ như thế nào?

Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Đi kèm với sóng năng lượng tỏa ra của Tà Vật Si, không chỉ có sự sợ hãi của bọn họ.

Mà ở mỗi một bộ phận đặc biệt của thành phố đều đo lường được một luồng sóng năng lượng cực mạnh.

Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải.

Còi báo động vang lên.

Trong phòng giám sát.

Độc Nhãn Nam ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm nghị nhìn vào dữ liệu hiển thị trên màn hình: "Chuyện gì vậy?"

"Sếp, núi Thái Sơn bên đó xuất hiện một luồng sóng năng lượng cực mạnh, dựa theo giám sát thì cơn chấn động của nguồn năng lượng này đã hơn cả cấp Thiên Vương." Đường Văn Sinh run như cầy sấy nói. Kỳ thật thì từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng gặp qua loại Tà Vật nào có sóng năng lượng như này.

Còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc Tà Vật Chương Lang Ma xuất hiện được ghi chép lại.

Đây vốn dĩ không phải kiểu có thể dễ dàng đối phó.

Thành phố Duyên Hải có cường giả cấp Trấn Thành, cũng có cường giả cấp Thiên Vương. Nhưng trước sự chấn động của nguồn năng lượng này thì không quan tâm bạn là đẳng cấp nào cũng đều ngỏm củ tỏi, cho dù là Độc Nhãn Nam thì đã sao chứ.

Nhất định sẽ bị đánh chết.

"Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ." Độc Nhãn Nam nói thầm.

Trong lòng có chút lo sợ, không phải đã nói là không cần đi sâu vào trong rồi sao, cứ đi dạo ở ngoài thôi là được.

Lúc nghĩ tới đây.

Ông ta đã muốn tự tát cho mình một cái thật mạnh.

Mẹ kiếp!

Lâm Phàm chính là bệnh nhân tâm thần, mày hy vọng một bệnh nhân tâm thần sẽ nghe theo mày thì trừ phi mặt trời mọc ở phía Tây đi.

Hối hận không kịp rồi.

"Sếp, bây giờ nên làm gì?" Đường Văn Sinh hỏi.

Độc Nhãn Nam xụ mặt, ông ta cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể cầu nguyện với trời nhất định đừng để bọn họ gặp chuyện không may. Tất cả hy vọng đều phó thác lên người của Lâm Phàm, hy vọng thực lực của anh là mạnh nhất thế gian mà đánh bại Tà Vật.

Bây giờ không chỉ có ông ta hoảng hốt.

Cho dù là tổng bộ ở Hạ Đô cũng như thế.

Lãnh đạo Từ trợn tròn hai mắt.

Ông ta nhậm chức lâu vậy rồi, ngoại trừ lần Ma Thần xuất hiện có sóng năng lượng khiếp sợ kia ra, thật sự không có lần nào giống như hiện tại thế này cả.

"Bên núi Thái Sơn có Ma Thần xuất hiện sao?" Ông ta lẩm bẩm.

Nhân viên giám sát nói: "Lãnh đạo, đây không phải là Ma Thần. Mặc dù nguồn năng lượng lần này cũng đáng sợ như vậy, nhưng dựa vào sự chấn động mà nguồn năng lượng lần này tạo ra thì khác hẳn với lần Ma Thần xuất hiện."

"Nhưng tình huống cụ thể rốt cuộc là như thế nào thì khó mà nói được."

Rất nhanh sau đó.

Chuyện như này đã được người có tâm gửi lên diễn đàn.

Núi Thái Sơn bên kia xuất hiện sóng năng lượng không rõ, thực lực hơn cả cấp Thiên Vương, thời điểm loài người bị hủy diệt tới rồi.

Lúc bài đăng kiểu này xuất hiện.

Kéo được rất nhiều người vào thảo luận.

Đầu tiên thì có người có thẩm quyền vào phân tích một đợt, nếu như xuất hiện Tà Vật hơn cả cấp Thiên Vương thì loài người của chúng ta rốt cuộc lấy gì để chống lại nổi, đây là một câu hỏi cực kì quan trọng.

Đạn hạt nhân?

Cường giả loài người có đẳng cấp hơn cả cấp Thiên Vương?

Kết luận cuối cùng được đưa ra chính là.

Chúng ta hình như rất thảm.

Sử khủng hoảng khuếch tán trong phạm vi nhỏ, lúc bộ phận đặc biệt biết trên mạng có người vì đó mà khủng hoảng thì cũng ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu rõ là tình huống gì.

Nếu như thế này đã khủng hoảng rồi.

Vậy bọn họ rất muốn nói.

Chuyện Ma Thần tồn tại chẳng phải sẽ hoàn toàn khiến mấy người sợ tới ngu người luôn rồi sao.

Ở núi Thái Sơn.

"Mày rất mạnh đó." Lâm Phàm nói.

Tà Vật Si đáp: "Có thể đấu một trận với người mạnh nhất được loài người đề cử, tao mong chờ đã lâu rồi, hy vọng mày đừng khiến tao thất vọng."

"Tao là Lâm Phàm."

"Tao là Si."

"Xin chỉ dạy!"

Uỳnh uỳnh!

Vừa dứt lời, trong chớp mắt bọn họ đã lao vào nhau, sự va chạm lần đầu trong trận chiến là để phân biệt được sức mạnh của đối phương rốt cuộc là như thế nào.

Khoảnh khắc va chạm vào nhau.

Mặt đất ở giữa hai người bị lõm sâu xuống, trực tiếp tạo thành một đường nứt. Hậu quả của sóng xung kích mang lại có hơi nghiêm trọng, mang tính hủy diệt rất lớn.

"Được."

Tà Vật Si không ngờ trong loài người lại tồn tại một người như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể đã có thể chống đỡ được ở mức độ này cùng với nó.

"Mày rất lợi hại nha." Lâm Phàm nói.

Tà Vật Si cảm thấy cách nói chuyện của người trước mặt này có hơi quái dị.

Tại sao lại đệm thêm chữ "nha" này nữa.

Rất quái dị.

Ánh mắt Tà Vật Si hung hãn, gào lên một tiếng, tung một cú đánh vào trong ngực của Lâm Phàm. Mà Lâm Phàm cũng đánh một quyền vào lồng ngực đối phương.

Uỳnh uỳnh!

Tiếp nhận nguồn sức mạnh xông tới.

Trực tiếp lùi lại về sau.

Cách nhau mấy chục mét, để lại một rãnh rất sâu hằn trên đất.

Tà Vật Si nhẹ nhàng xoa ngực, vậy mà lại có cảm giác đau đớn, bắt đầu nghiêm túc coi trọng đối phương.

Lâm Phàm cũng nhẹ nhàng xoa ngực, cúi đầu nhìn. Áo bị phá nát, trên lồng ngực còn lưu lại một quyền ấn.

Tà Vật Si gầm một tiếng, giơ cánh tay lên vồ thẳng về phía Lâm Phàm mà giết tới.

"Đợi đã." Lâm Phàm giơ tay lên nói.

"Sao thế?" Tà Vật Si hỏi.

Lâm Phàm nói: "Mày làm rách áo của tao là một chuyện rất không công bằng, chờ tao cởi cái áo này ra đã, chúng ta mới thật sự là chiến đấu công bằng."

Anh nắm lấy một bên áo, sau đó giơ hai tay lên cởi xuống, lộ ra một cơ thể cường tráng.

"Wao, cơ bắp đẹp thật." Tiểu Bảo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận