Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 407: Bá chủ Tà Vật Củ Ấu bị khuất phục bởi hiện thực rồi

“Gà con, nếu như ở trước mặt tao mà mày dám cướp đồ ăn của tao thì tao sẽ bầm mày ra thành từng mảnh, khoét rỗng nội tạng của mày, giẫm đạp mày dưới chân và nghiền nát.”

Thật điên rồ.

Suýt chút nữa thì Tà Vật Công Kê đã bị đối phương làm cho giận dữ đến mức rụng cả lông gà trên người.

Vị anh hùng có thiện ý tốt bụng muốn nhắc nhở mày, mày lại nói ra những lời bất kính như thế với tao, thật sự muốn chết mà, được, nếu đã như vậy thì đừng trách tao vô tình, tao sẽ không nhắc nhở mày nữa, tự bản thân mày đi tìm chỗ chết đấy.

“Cục cục cục... (Tao không dám, tao thật sự không dám, hai người này là đồ ăn mà tao tìm được, nhưng bây giờ tao sẽ tặng cho mày, nhân lúc còn nóng thì nhanh chóng ăn đi)” Tà Vật Công Kê kêu lên.

Chính là để thu hút tên ngu xuẩn này cắn câu.

Đợi đến lúc bị đánh thì nhất định đừng trách tao, là mày nói năng lỗ mãng với Tà Vật Anh Hùng, nên nhận được báo ứng xứng đáng.

Tà Vật Thằn Lằn rất hài lòng với thái độ của Tà Vật Công Kê.

Đồng bào nhỏ bé thì chỉ có cúi người mới có thể sống sót.

Đây là nguyên tắc cơ bản.

Cũng là luật lệ sinh tồn.

Tà Vật Thằn Lằn rất tự tin với thực lực của mình, thân là Tà Vật cấp bảy như nó, tuy nói không dám tung hoành bá đạo trong giới Tà Vật, nhưng ít ra thì không có mấy ai dám to gan trêu chọc tới nó.

"Mùi vị tuyệt quá, không nhịn được nữa rồi."

Nó ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể của Lâm Phàm và ông Trương,bản thân rơi vào trạng thái không thể tự khống chế.

"Ông Trương, đây là gì?" Lâm Phàm hỏi.

"Ừm, hình như tôi có thấy thời sự chiếu rồi. Nó là thằn lằn, nhưng mà nó lớn quá, không giống với mấy con thằn lằn mà tôi thấy cho lắm, hơn nữa trên lưng của nó còn nhô lên hai cục u nhỏ. Nhưng mà, tôi vẫn cho rằng nó là thằn lằn."

Người thích xem thời sự như ông Trương có thể nhớ rất rõ bất cứ loài vật nào.

Không có chút thiên phú thì cũng không dám nói bản thân là bệnh nhân tâm thần.

Có bệnh nhân tâm thần rất am hiểu về cống thoát nước, cho dù là cống thoát nước có khô cạn như thế nào đều có thể sửa thông nước được, đây chính là thiên phú dị bẩm.

"Thằn lằn thì vốn là xấu lắm."

"Tôi cũng cảm thấy rất xấu, trên da nó có nhiều mụn to quá, sau này lớn lên có phải sẽ mọc trĩ ra trên da nó không?"

"Đây không phải là trĩ đâu, đó là bệnh ngoài da."

"À, thì ra là vậy."

Hai người bọn họ thản nhiên nói chuyện ở ngay trước mặt Tà Vật Thằn Lằn. Nó vẫn không thể tin được hai tên loài người có mùi vị tươi ngon này sắp chết đến nơi rồi lại còn đang lăng mạ nó.

Cho dù có chút ít kiến thức phổ thông thì cũng phải biết cơ thể này của nó là tình huống gì chứ.

Tà Vật Công Kê thật là phục hai tên loài người ngu xuẩn này rồi, nói chuyện khiến nó rất khó giải thích, đây rốt cuộc là tình huống gì rồi hả hai tên loài người này, không thể nói chuyện đáng tin cậy chút sao?

Thật kì lạ.

Tiếng rít trầm thấp từ trong cổ họng của Tà Vật Thằn Lằn phát ra.

Cái đuôi lớn quét qua, nó nhào về phía Lâm Phàm mà cắn. Cái miệng lớn đỏ tươi hung hăng khủng bố, chỉ với một cú thôi cũng có thể cắn nát đầu Lâm Phàm rồi.

"Lâm Phàm, tôi sợ." Ông Trương hét to, run rẩy trốn ở phía sau lưng Lâm Phàm.

"Mày không được dọa ông Trương sợ."

Lâm Phàm không sợ Tà Vật Thằn Lằn, nhưng mà nhìn thấy ông Trương bị dọa sợ, anh ta lập tức ấn cái hàm trên của Tà Vật Thằn Lằn xuống mà tát một cái. Tà Vật Thằn Lằn bị đè trên mặt đất lại giống như con cún đáng yêu, mông cong lên, vẻ mặt ngẩn tò te nhìn xuống đất.

"Ông Trương đừng sợ, tôi đã thu phục nó rồi."

"Ngoan chút, không được dọa người."

Lâm Phàm an ủi tâm tình của Tà Vật Thằn Lằn, rất gắt gỏng.

"Mặt mũi mày đã không có chỗ nào đẹp rồi thì phải ngoan ngoãn. Mày coi gà mái nhà tao kìa, đáng yêu như thế kia, lại còn rất ngoan nữa."

Tà Vật Thằn Lằn bị ấn không thể cử động.

Trong lòng tức giận.

Cái tên đáng chết, mày đây là đang nhục mạ tao. Lúc đã không thể tha thứ thì cũng không cần tha thứ, nhưng cho dù nó không muốn tha thứ thì cũng phải có bản lĩnh trở mình mới được.

Lâm Phàm buông tay ra: "Sang một góc chơi đi, đừng ở đây quấy rầy bọn tao."

Tà Vật Công Kê biết Tà Vật Thằn Lằn nhất định sẽ tiếp tục tìm đường chết. Dù sao với tính cách của nó, bị loài người nhấn đầu xuống như thế, nhất định sẽ là nỗi khuất nhục không thể nào nuốt trôi được.

Nhưng mà...

Tà Vật Thằn Lằn không tiếp tục xấc xược nữa, ngoan ngoãn nhìn Lâm Phàm, yên lặng bước về phía trong bóng tối.

Nó không ngu ngốc, có thể đấu lại với đối phương hay không, bản thân nó rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Còn tiếp tục xấc xược, kết quả chỉ có một con đường chết.

Đi xa rồi, nó mới quay đầu gào lại một tiếng.

"Mày là kẻ phản bội Tà Vật."

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ông Trương, ông thấy chưa. Nó biết mình sai rồi, vừa rồi còn nói xin lỗi vì hành vi của mình nữa."

Ông Trương nói: "Xin lỗi là được rồi, tôi vẫn rất sẵn sàng tha thứ cho nó."

Trái lại, Tà Vật Công Kê lại không có cách nào nhịn được.

Nó muốn vỗ cánh chứng minh mình không phải là kẻ phản bội. Tao là anh hùng Tà Vật, con mẹ nó mày nói bậy bạ gì đó.

Tà Vật Công Kê thật sự rất khổ sở, nó cực khổ tới bây giờ, thấp hèn mà ở bên cạnh nằm vùng cho loài người, tất cả là vì ai chứ?

Còn không phải là vì tương lai của Tà Vật sao.

Nhưng bây giờ từng người đều nói nó là kẻ phản bội, trong lòng nó rất đau đớn, đau tới không thở nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận