Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 714: Òa, thật lợi hại đó nha!

Òa, thật lợi hại đó nha!

Người khác không nhìn ra.

Nhưng sao ông ta lại có thể không nhìn ra cơ chứ, trong mắt ông ta, trước ngực Độc Nhãn Nam giống như ánh mặt trời sáng lên, đó là năng lượng, nồng đậm, tuyệt đối là bảo bối tốt, mấy đồ chơi tầm thường căn bản không được như vậy.

Nghe thấy lời nói của đối phương.

Trong lòng Độc Nhãn Nam có chút khẩn trương, nhưng mặt vẫn không biểu cảm như cũ, ông ta cũng không giống như người khác, nghe được có người nói có bảo bối trong lòng, thì khẩn trương ôm ngực, chỉ sợ người khác không biết mình nói đúng.

Ngô Thắng biết vị tộc lão này là ai, tộc lão của Trang gia Trang Vân, lúc trước khi anh ta nhìn thấy vị Trang Vân này, chắc chắn không cần quá nể tình, cũng không phải tộc lão nhà mình, ai thèm quản ông.

Có điều anh ta biết rõ một chút sự tình.

Một khi đám người ở nơi này xảy ra mẫu thuẫn cực lớn với Trang gia, ví dụ Trang gia có người ở địa vị cao chết đi, tất nhiên sẽ dậy lên sóng to gió lớn, đến lúc đó trận chiến đẫm máu nổ ra, đây là điều anh ta không muốn nhìn thấy.

Huống hồ.

Nói những lời không được xuôi tai cho lắm.

Trang Vân là tộc lão thì như thế nào, một khi động thủ sợ là cũng bị đánh chết, thật ra nước ở tinh cầu này không sâu, nhưng cao thủ tiềm tàng lại khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Mọi người xem...

Chính là một cao thủ như vậy, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó, nói nói cười cười với người bên cạnh, chỉ trỏ về phía người mới xuất hiện, không nhìn ra một chút sợ hãi nào, còn giống như rất hiếu kỳ.

"Trang lão, tại hạ là Ngô Thắng đệ tử của Ngô gia, những người này đều là bạn của tôi, tôi có hợp tác với bọn họ, hi vọng có thể dừng lại mọi chuyện tại đây, có thể nể mặt vãn bối được không." Ngô Thắng ôm quyền nói.

Trang Vân nhìn thoáng qua Ngô Thắng: "Lão phu còn tưởng là ai, hóa ra là đệ tử của Ngô gia, cậu cũng đã nói là nể mặt, vậy thì lão phu tất nhiên không thể nể rồi."

Vãi đạn!

Nói thật.

Ngô Thắng giận đến nghiến răng, đã có ý tốt khuyên ông không cần tìm chết như vậy, ông lại cứ muốn chủ động nhảy ra, được... Đợi lát nữa xem ông làm sao.

Ngô Thắng nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt biểu lộ rất rõ ràng.

Mời ra tay, đánh chết lão thất phu này.

Trang Tiêu nở nụ cười.

Không hổ là tộc lão, chính là bá đạo không nể mặt mũi ai như vậy.

Bởi vì có tộc lão ra mặt, mọi việc đã trở nên rất đơn giản, cho dù gặp phải cao thủ cũng không cần e ngại, chỉ là điều khiến anh ta tò mò chính là, tộc lão muốn đám thổ dân này giao ra món đồ trong lòng, rốt cuộc đó là cái gì, vậy mà vừa rồi lại không phát hiện ra.

Có điều không có vấn đề gì cả, bị tộc lão phát hiện ra, còn có thể chạy trốn được hay sao.

"Chúng ta đi thôi, hơi đói bụng." Lâm Phàm nói.

Ông Trương cũng nói: "Đúng vậy, đói quá, đói quá."

Tiểu Bảo nắm lấy tay của Lâm Phàm: "Để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn, chuyến ra ngoài lần này tôi đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ."

Bởi vì có lịch trình đi du lịch Thái Sơn.

Dần dần có kinh nghiệm phong phú, điều này khiến cho Tiểu Bảo vô cùng coi trọng khi ra ngoài du lịch.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Theo lý thuyết, mặc kệ là ai, chỉ cần là người bình thường gặp phải tình cảnh trước mắt, chắc chắn đã biết không phải ai muốn đi là có thể đi, cao thủ đã phong tỏa đường đi, trực tiếp đối mặt, chính là muốn anh giao đồ tốt ra, nếu không giao đồ thì có thể để anh rời đi sao.

Độc Nhãn Nam gặp phải nguy hiểm khi ở ngoài thì rất có chủ kiến, bây giờ ông ta đã đi theo Lâm Phàm.

Quả thật với thực lực của ông ta theo không nổi.

Gặp phải bất kỳ kẻ nào cũng phải giả vờ sợ hãi.

Nhưng bây giờ thì không giống nữa, Lâm Phàm đã ở bên cạnh, thế gian to lớn, còn chưa đi được mấy nơi không thể đến.

"Cuồng vọng, lão phu cho các người đi rồi sao?"

Trang Vân giận dữ, bay vút lên không trung, mở rộng song chưởng, năm ngón tay chụm lại đánh úp về phía Độc Nhãn Nam, mục tiêu chính là Độc Nhãn Nam, muốn một kích xuyên tim, nhân tiện muốn lấy bảo bối đi.

Độc Nhãn Nam dựng cả tóc gáy lên, cảm giác rõ ràng bị nắm trong lòng bàn tay.

Đây chính là uy thế của cường giả sao.

Không có khả năng chống lại.

"Lâm Phàm, cứu tôi với."

Kêu cứu theo thói quen.

Lâm Phàm liếc nhìn Trang Vân, thực lực khá cao nhưng bây giờ mọi người đều đói bụng, cũng không muốn giao đấu với đối phương, nhưng không ngờ rằng đối phương lại ra tay một cách vô cớ với người bên cạnh anh, đây là một hành vi quá đáng.

Ánh mắt nhìn thoáng qua ông ta, lại khiến Trang Vân phải chịu áp lực vô cùng lớn.

Chỉ là ông ta không để ý, chỉ cho là ảo giác mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Ông thật quá đáng."

Lâm Phàm đánh một quyền về phía Trang Vân, một quyền này nhìn như bình thường, lại ẩn chứa một loại quyền đạo trình độ vô cùng cao, không có uy thế kinh thiên động địa, mà có khả năng phong bế lục thức.

Trang Vân đến tinh cầu này, không nói cái khác, những người mà ông ta đã từng gặp, thực lực rất yếu, hoàn toàn không cần để ý, bởi vậy, ông ta mới hoàn toàn buông lỏng, không đặt bất kỳ người tinh cầu nào vào mắt.

Nhưng bây giờ...

Gặp được một người tinh cầu trẻ tuổi chủ động ra tay với ông ta, thật là không biết trời cao đất rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận