Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1225: Hổ đại gia: Anh Ưng, ngươi mau liếm đi

Hổ đại gia: Anh Ưng, ngươi mau liếm đi

Thân là cao nhân Đạo gia, Lưu Hải Thiềm bấm ngón tay tính toán, rồi như có điều đăm chiêu mà nhìn qua một phía.

“Lãnh đạo, tôi vừa mới tính một chút, chỗ đó hình như có điều khác biệt, hay là đi qua đó xem thử.” Lưu Hải Thiềm đến bên cạnh Độc Nhãn Nam, nhắc nhở.

Lâm Đạo Minh rất thính tai: “Chém gió, tôi thấy hướng này đã rất tốt rồi, đừng có luôn khoe khoang cái trò tính toán gạt người đó của ông.”

“Ông…” Lưu Hải Thiềm trừng ông ta một cái.

Ông ta biết Lâm Đạo Minh thích đối đầu với ông ta.

Trực tiếp không muốn nói thêm lời vô nghĩ nào.

Độc Nhãn Nam nói: “Đi theo cậu ấy, đừng nghĩ nhiều như vậy, còn chưa hiểu tình hình hiện tại sao? Chúng ta hành động là đi tìm chết. Theo cậu ấy, cứ xem như đang đi du lịch vậy.”

Ông ta cũng muốn đi khắp nơi.

Nhưng phải có bản lĩnh đó.

Gặp phải nguy hiểm, đừng nói tới chuyện giải quyết nguy hiểm, có thể sống hay không còn là vấn đề. Lúc ở trong thành phố, mọi người đều cảm thấy tu vi của mình không tệ, chỉ có sau khi ra ngoài, mới có thể cảm nhận một cách sâu sắc rằng, chỉ với chút tu vi này, hình như thật sự không đủ nhìn.

Ầm ầm!

Ngay tại lúc này.

Ở phía xa có một cột sáng hướng thẳng lên trời, cột sáng rất chói mắt, thổi tan tầng mây. Rất lâu sau, cột sáng biến mất, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này, quá chói mắt, quá tráng lệ.

“Đây là có bảo bối xuất hiện rồi.” Độc Nhãn Nam kinh ngạc kêu lên.

Theo thói quen nhìn về phía Lâm Phàm.

Giống như là đang hỏi, có muốn qua xem thử không.

“Lâm Phàm, anh có nhìn thấy không.” Tiểu Bảo kéo tay Lâm Phàm, rất phấn khởi chỉ về phía xa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Nhìn thấy rồi.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

“Tôi muốn đi xem thử, dẫn tôi qua đó được không.”

“Được.”

Đối với yêu cầu của Tiểu Bảo, Lâm Phàm không suy nghĩ đã đồng ý. Nguyên nhân mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo Tiểu Bảo là vì muốn để cho cậu ta nhìn thấy phong cảnh bên ngoài nhiều hơn, và những chuyện cổ quái hiếm lạ nữa.

Độc Nhãn Nam giơ ngón cái về phía Tiểu Bảo.

Bạn nhỏ được lắm.

Nói hết những điều tôi muốn nói, rất tốt.

Trước kia còn cảm thấy dẫn theo cậu ra ngoài, như dẫn theo con ghẻ.

Hiện tại xem ra…

Tôi đã sai rồi.

Chú xin lỗi cậu nhé.

Nhận được sự đồng ý, Tiểu Bảo rất phấn khích. Đột nhiên, cậu ta rụt rụt đầu, cảm thấy ánh mắt Độc Nhãn Nam nhìn cậu ta có chút không đúng. Đừng thấy cậu ta nhỏ, nhưng hiểu rất nhiều thứ.

Nếu phải miêu tả.

Chính là tính xâm lược của ánh mắt này rất mạnh.

Giống như muốn nhìn thấu cơ thể của cậu ta.

Phía xa.

“Địa thế phục hồi, ngay cả những thứ súc sinh này cũng được nâng cao. Con hổ này thuộc về tôi, những thứ khác các người tự chia đi.”

Người đàn ông nói chuyện có khuôn mặt đẹp trai, tóc dài bay bay, giữa trán chứa một chút sự sắc bén, thanh trường kiếm trong tay lóe ra ánh sáng chói mắt, nó đang hấp thụ một lớp sương lạnh, và tỏa ra từng trận khí lạnh.

Lúc này.

Có một nhóm cường giả tộc Tinh Không đang vây quanh một con hổ có lông vàng rực rỡ. Nghĩ đến chuyện hổ đại gia nó thân là vua đất liền của núi Trường Bạch, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Chỉ là những tên bao vây nó thật sự rất mạnh.

Thanh kiếm đó có vấn đề, chỗ vết thương bị kiếm chém phải sẽ phủ đầy sương lạnh, có một luồng khí lạnh khó có thể chịu được tiến vào trong cơ thể, máu nóng cũng dần dần băng lạnh.

Đồng thời, Cự Ưng tung cánh bay lượn, lông vũ rậm rạp đã bị rụng rất nhiều vì trận chiến lúc nãy.

Cự Ưng và hổ đại gia là bạn tốt trên núi Trường Bạch, nó là bá chủ trên không núi Trường Bạch, có thể trở thành bạn của nó, tất nhiên chỉ có vua trên đất liền núi Trường Bạch. Nhưng hiện tại bọn chúng bị một nhóm cường giả tộc Tinh Không vây bắt.

Bởi vì có ưu thế trên không, nó muốn chạy thì vẫn còn có cơ hội.

Nhưng anh Hổ thì rất khó.

“Anh Ưng, ngươi mau chạy đi.” Hổ đại gia hét lên. Tình hình hiện tại rất không ổn, nó cảm thấy mình không thể thoát được nữa. Cái tên cầm kiếm trước mặt quá mạnh, nó hoàn toàn không phải là đối thủ. Đánh nhau vài chiêu, mời giờ mỗi phút, nó đều cảm thấy như đang quanh quẩn bên bờ vực cái chết.

Hơi sơ ý một chút là có thể bị đối phương chém giết.

Cự Ưng chao liệng trên trời, gào thét: “Nói gì hả, chúng ta biết nhau đã nhiều năm như vậy, ngươi là vua trên đất liền, ta là bá chủ trên không, mảnh trời đất này chính là địa bàn của chúng ta, hiện giờ có người từ ngoài đến xâm chiếm, nhất định phải cùng lùi cùng tiến.”

Cường giả tộc Tinh Không cầm kiếm cười lạnh, nói: “Thật là một cảnh tượng cảm động. Nhưng các ngươi cũng đừng vội, đợi chút nữa sẽ cho các ngươi đoàn tụ với nhau.”

Mục Bạch cảm thấy hành tinh không chút bắt mắt này quả thật là đã cho anh ta sự ngạc nhiên rất lớn.

Con hổ trước mặt đã thức tỉnh huyết mạch, tuy rằng không biết rốt cuộc là huyết mạch gì, nhưng ngửi mùi cũng có thể cảm nhận được, dòng máu có ẩn chứa sức mạnh cổ xưa đó.

Hổ đại gia gầm lên, sóng âm chấn động, nhìn chằm chằm đối phương như hổ rình mồi.

Trong chốc lát.

Tộc Tinh Không bắt đầu vây bắt hai con dị thú này.

Với tình hình trước mặt.

Hổ đại gia và Cự Ưng sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận