Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 811: Bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ (2)

Bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ (2)

Lời nói vừa dứt.

Lập tức dẫn đến những lời mắng nhiếc của mọi người xung quanh.

Hoàng tử mặt không đổi sắc, đã đến bước này rồi, hắn ta không cần nhiều lời nữa, cũng không cần tranh luận với đối phương, nhưng điều này đều đã không còn quan trọng nữa rồi.

Giống như Triệu Trinh Nhạc đã nói, hắn ta là vị hoàng tử cuối cùng, hoàng vị không phải là của hắn thì còn có thể là của ai chứ. Hắn ta là người kế vị hoàng vị cuối cùng, bất kể là ai cũng không thể xem nhẹ điều này.

Ma Đạo tông sư nói: “Ngươi tu luyện “Cửu U Thần Điển” sao?

“Muốn sao?”

Triệu Trinh Nhạc cân nhắc nhìn lão già kia, cường giả ma đạo, có thể cảm nhận được khí tức trên người đối phương, thực sự rất mạnh, là một cao thủ.

Ma Đạo tông sư nói: “Các vị, ma nữ này đã tu luyện đến cực hạn rồi, lúc ta nói chuyện, nàng ta đã thi triển một loại ma âm, không cẩn thận một chút đã có thể bị nàng ta đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục.”

Đám người nghe vậy, vô cùng sợ hãi.

Rõ ràng là đã phát hiện ra chuyện này.

Những người đến đây, có một ít có sức mạnh bình thường, bọn hắn đến đấy cũng chỉ để lấy công lao. Tình hình hiện tại trợ giúp hoàng tử đoạt lại hoàng vị, đây chính là có công giúp vua, cho dù không thể nhận được những lợi ích to lớn như những cười giả thì ít nhất cũng húp được chút canh.

Lúc này.

Một thiếu niên nói: “Triệu Trinh Nhạc, ngươi tu luyện “Cửu U Thần Điển”, vốn là công pháp trời đất không dung, ngàn năm trước người tu luyện “Cửu U Thần Điển” giống như ngươi bị trời thu thập mà bây giờ trời không thu thập ngươi vậy để ta đến thu thập ngươi.”

Vị thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, cho dù hoàng tử đứng bên cạnh so với đối phương cũng có chút chênh lệch.

Thần Tăng và đám cường giả nghe thiếu niên này nói như vậy, đều lộ vẻ hơi kinh ngạc.

Thiếu niên này khẩu khí thật lớn.

Nhìn kỹ.

Người có tu vi cao thâm trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn hắn không thể nhìn ra tu vi của thiếu niên này, mà toàn thân vị thiếu niên này tỏa ra một loại khí chất rất đặc biệt.

Thần Tăng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Thiếu niên này không hề đơn giản.”

Ánh mắt của hắn ta vô cùng nham hiểm, ngay cả hoàng tử do ông ta bồi dưỡng cũng không sánh bằng người ưu tú này. Trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là đệ tử của ai.

Thậm chí!

Ông ta có cảm giác.

Giống như là thiên mệnh chi tử, vận mệnh vô cùng quý báu, cho dù là hoàng đế cũng không thể so sánh với đối phương, dù sao hoàng thất cũng sắp bị diệt vong rồi, nếu thật sự quý báu thì sao có thể như vậy chứ.

Triệu Trinh Nhạc mỉm cười, nụ cười tươi như hoa, cùng với dung mạo thật sự giống như tiên nữ hạ phàm. Mấy người ở đây không khỏi nuốt nước miếng, không có cách nào, thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi không biết dùng từ ngữ nào để hình dung nữa.

Nếu như không phải là ma nữ thì tốt rồi.

Thậm chí còn có suy nghĩ…mặc kệ nàng có phải là ma nữ hay không, cho dù là ma nữ cũng bằng lòng tiếp nhận.

“Xem các ngươi có bản lĩnh gì.”

Triệu Trinh Nhạc gầm lên, sát khí dâng trào, sương mù đen kịp vô tận phun ra, bao trùm toàn bộ đại điện, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân kinh hãi run rẩy, sắc mặt hoảng sợ.

Đám người Thần Tăng hiểu ra.

“Cửu U Thần Điển” đáng sợ như thế.

Trong thâm cung.

Lâm Phàm đang ngồi trong sân viện, ngẩn người nhìn rau xanh trong đất vườn, sau đó nhìn về phía xa, nói thầm.

“Hình như có người đang đánh nhau, nhưng…rất yếu.”

Vẫn không có hứng thú lắm.

Ở đây mấy năm, anh thật sự có chút nhớ thời gian sống ở trấn Thanh Vân, ở đó có rất nhiều người, mọi người sống với nhau rất hòa thuận. Cho dù thỉnh thoảng xảy ra mẫu thuân, anh cũng có thể giải quyết để mọi người vui vẻ sống chung với nhau.

Đây chính là cuộc sống anh yêu thích.

Thời gian trôi qua, lúc Lâm Phàm chuẩn bị quay trở về phòng nằm thì có tiếng bước chân truyền tới.

Anh nhìn về phía cửa.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Triệu Trinh Nhạc rời khỏi đại điện, thực lực của nàng quả thực vô địch thiên hạ nhưng không ngờ tới thực lực của thiếu niên kia rất mạnh, cuối cùng thi triển “Thiên Kiếm” phá vỡ Cửu m chi khí của nàng.

Mặc dù nàng không bị trọng thương nhưng cũng khiến khí tức trong cơ thể nàng hỗn loạn.

Nàng tự biết bản thân thất bại rồi.

“Ăn cơm chưa?”

Lâm Phàm vốn muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại vẫn không hỏi, mà làm như mấy năm trước, mỉm cười hỏi nàng đã ăn cơm chưa.

Triệu Trinh Nhạc nghe những lời này, cơ thể khẽ run lên, suy nghĩ giống như bị kéo về thời quá khứ.

Chưa từng giết người.

Chưa tu luyện “Cửu U Thần Điển”, tất cả vẫn bình thường, sau mỗi lần bị ức hiếp, đến đây mới có thể khiến cho nàng cảm thấy an tâm, cảm nhận được trong hoàng cung còn có người quan tâm nàng,

Nàng lắc đầu, tỏ ý nàng vẫn chưa ăn.

“Ngồi trước đi, huynh đi xào rau, mấy năm nay tay nghề của huynh lại tiến bộ hơn rồi, biết làm mấy món, hương vị rất ngon đấy.” Lâm Phàm vừa nói vừa bước vào trong phòng.

Triệu Trinh Nhạc đi đến trước bàn đá, lặng lẽ ngồi chờ, nàng chưa từng hối hận về hành động của mình, càng không cảm thấy có gì đó không đúng. Mà sau khi giết chết được toàn bộ kẻ thù, tâm trạng của nàng mới được giải tỏa.

“Nếu như ta không chết nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận