Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 107: Tiếng Kèn Réo Rắt Làm Phiền Lòng Người

Tiếng Kèn Réo Rắt Làm Phiền Lòng Người

Lâm Phàm do dự giơ nắm đấm lên, cẩn thận hỏi lại: "Thật sự là không sao đúng không?"

Lưu Khải tự tin hất cằm: "Không có việc gì, cứ tới đi, bất quá chính ngươi phải chú ý một chút, thân thể của ta hiện tại cứng rắn như sắt thép, lát nữa mà đau tay rồi thì cũng đừng tìm ta ăn vạ."

Y vỗ vỗ phần bụng, tràn đầy tự tin.

Nếu như biết có thể dùng loại biện pháp này để hấp dẫn sự chú ý của bệnh nhân tâm thần, bày trò giúp bọn họ vui vẻ thì Lưu Khải đã sớm làm như vậy.

Cần gì phải giả ngây giả ngô nghe Lâm Phàm và Trương lão đầu chém gió chuyện kích điện làm gì không biết.

"Cố lên!"

Trương lão đầu hào hứng vỗ tay cổ vũ cho Lâm Phàm, tuy rằng tay của ông vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được sự kích động vì thân thể thần kỳ của người bằng hữu mới, cái bụng của Lưu Khải thật là cứng quá.

Lưu Khải đối với thực lực của mình tương đối tự tin.

Đương nhiên, đấy là khi đối mặt với người bình thường chứ không phải tà vật.

Trong lòng y thầm nghĩ, chỉ cần thi triển một môn đạo thuật nho nhỏ mà có thể làm cho hai bệnh nhân tâm thần này vui vẻ tới độ như vậy, hoàn toàn là đáng giá.

"Chớ khẩn trương, đừng sợ, cứ tới đi." Lưu Khải mỉm cười thúc giục Lâm Phàm.

Chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi với bọn họ có nửa buổi, y đã nhận ra thế giới của bệnh nhân tâm thần kỳ thật rất đơn giản, đối với việc truy cầu khoái hoạt cũng rất đơn giản, thường thường chỉ cần là một việc nhỏ nhặt nhưng cũng đủ để khiến bọn hắn rất tận hưởng, đây là phẩm chất đáng quý cỡ nào chứ.

Khó trách Hách viện trưởng sẽ chú ý đến Lưu Khải.

Anh chàng này quả đúng là một người có tư tưởng dễ đồng cảm với mọi người xung quanh.

"Được, vậy ta sẽ đấm ngươi."

Lâm Phàm đứng ở trước mặt Lưu Khải, tay trái khẽ xoa xoa lên nắm đấm tay phải, bằng hữu mới đã bảo mình đấm y, vậy thì hắn sẽ đấm, nhưng nhất định phải khống chế lực đạo rất nhẹ, vô cùng nhẹ mới được, nếu không thì nắm đấm của mình sẽ làm đau người bạn này.

Cách đó không xa.

Các sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ tứ đại học viện vẫn đang vui vẻ giao lưu cùng các bệnh nhân tâm thần khác.

Trong đó có một người bạn học lấy ra chiếc kèn mà cậu ta rất yêu thích, phồng má thổi lên.

Âm thanh từ chiếc kèn réo rắt vang vọng khắp nơi.

"Hừm, âm thanh này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ."

Lưu Khải nghe tiếng cậu ta thổi kèn thì lơ đãng quay đầu lại nhìn, rõ ràng bầu không khí bên đó vẫn đang rất vui vẻ, náo nhiệt, nhưng trái tim y lại đập nhanh tới độ hơi có chút hoang mang rối loạn, loại cảm giác này rất khó nói, không biết từ đâu mà tới, chỉ biết là y không thích tiếng kèn của cậu bạn đó chút nào.

Bỗng dưng mạch suy nghĩ của Lưu Khải hiện lên một đoạn văn y đã đọc từ lâu...

Ngàn năm tỳ bà, vạn năm tranh.

Một tiếng đàn nhị hồ âm vang cả đời, kèn vừa vang lên toàn kịch khép lại.

Lần đầu nghe không biết tiếng kèn, khi nghe lại đã là người nằm trong quan tài. Trên đường xuống suối vàng tinh thần người sa sút, trên đài Vọng Hương nhớ những kí ức xưa. Một chén canh Mạnh Bà để quên đi kiếp này, trên cầu Nại Hà vấn vương tàn hồn, kiếp sau sẽ vẫn là người Long Quốc.

"Ha ha!"

"Kỳ quái, tại sao lại nghĩ tới chuyện này làm gì?”

Lưu Khải lắc mạnh đầu, đem những suy nghĩ vẩn vơ đấy rũ bỏ ra khỏi não, sau đó quay lại gật đầu đối với Lâm Phàm.

"Đến đi!"

Khóe miệng của y lộ ra tia cười mỉm.

Không nghĩ có ngày y lại dùng sở học tự thân mua vui cho bệnh nhân tâm thần, nhưng cứ trông thấy nét mặt vui vẻ của một già một trẻ đối diện, Lưu Khải cho rằng việc này rất đáng giá.

Lâm Phàm một quyền vung tới.

Một giây trước khi nắm đấm của Lâm Phàm đụng phải da thịt của Lưu Khải, nụ cười treo trên mặt y vẫn là nụ cười tươi rói đầy tự tin, nhưng rất nhanh, nụ cười của chàng thanh niên tội nghiệp này dần dần tắt ngóm, y há hốc miệng, đầu lưỡi thè ra, con mắt trợn trừng tròn vo, kém chút nữa đã cắn đứt lưỡi ngay tại chỗ.

Hết thảy những việc này đều phát sinh rất nhanh.

Chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Ầm!

Lưu Khải bay thẳng ra ngoài, y nhìn thấy trời xanh mây trắng, nhìn thấy mặt trời chói chang trên cao, thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp.

Cái gì y cũng thấy, nhưng y lại không phát hiện ý thức của chính mình đang dần dần trở nên mơ hồ.

Bên tai Lưu Khải cực kỳ yên tĩnh, y không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, khóe miệng có chất lỏng gì đó chảy ra, y không biết nó là cái gì, có lẽ là nước bọt đi.

Chẳng biết tại sao.

Trong đầu Lưu Khải lại văng vẳng tiếng kèn rền rĩ mới rồi.

Y muốn mở miệng nói một điều gì đấy, nhưng hiện tại y đã không có năng lực nói thêm bất cứ lời nào.

Có người chú ý tới tình huống nơi này, nhưng lại không ai đặt vào trong lòng.

Nhiều nhất chính là cảm thán, cậu bạn học kia quả thật rất có tâm, vì chọc cho bệnh nhân tâm thần vui vẻ mà cũng quá biết diễn kịch đi.

Lưu Khải bay ngược ra xa mười mấy mét, cái lưng nện mạnh xuống mặt đất, thời điểm chạm đất còn bị bật nảy lên một lần, máu tươi từ trong miệng trong mũi chảy ra ngoài, phần bụng còn lưu rõ dấu vết đỏ ửng do một quyền đánh vào.

Ý thức sau cùng của y chính là. . .

"Ta đang làm gì ở đây vậy?"

"Thật tuyệt vời." Trương lão đầu trông thấy Lưu Khải bay xa như vậy thì hưng phấn vỗ tay, "Lâm Phàm, ngươi chỉ dùng một quyền đã giúp y bay xa như thế, thật lợi hại."

Lâm Phàm cũng thấy rất hào hứng, "Ta cũng không nghĩ đến mình lại lợi hại như vậy."

Hắn muốn theo Lưu Khải tiếp tục chơi đùa, còn muốn thử lại một lần nữa.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua.

Lâm Phàm và Trương lão đầu chợt phát hiện Lưu Khải vẫn nằm yên ở nơi đó, không hề nhúc nhích, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Phàm lật đật chạy tới, Trương lão đầu theo sát ở phía sau.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tràng cảnh trước mặt, cả hai đã bị dọa sợ tới ngây ngẩn cả người.

"Y. . ." Trương lão đầu chỉ vào cả người Lưu Khải toàn là máu, sợ tới nỗi giọng nói cũng run rẩy lẩy bẩy.

Mà Lâm Phàm nhìn thấy người bằng hữu mới quen biến thành dạng này thì dáng vẻ tươi cười cũng khựng lại, hắn phát hiện khí tức của Lưu Khải đang suy yếu dần, có lẽ y sắp hỏng rồi. . .

"Ta, ta sao có thể đánh chết người nguyện ý cùng chúng ta làm bạn chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận